Thịnh Thế Đích Phi
Chương 69 : Bệnh nặng
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Tiểu Ngạn
Beta: Sakura
Chuyện dưới đỉnh núi Hắc Vân, Diệp Ly cho phép Ám Tam và Ám Tứ nói
cho hai người cùng hợp tác với bọn họ là Ám Nhất và Ám Nhị, Diệp Ly
không có nói chuyện này rốt cuộc có thể nói cho Mặc Tu Nghiêu hay không. Nhưng mà Ám vệ Nhất Nhị Tam Tứ cân nhắc một phen sau khi Vương phi nhắc đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp Ám vệ. Phải biết bị chủ tử vứt bỏ là nỗi sỉ nhục của Ám vệ. Từ khi bọn họ trở thành ám vệ của Định Quốc Vương
phi người duy nhất bọn họ cần thuần phục là Vương phi mà không phải
Vương gia. Diệp Ly cũng hết sức hài lòng về mấy Ám vệ có đạo đức nghề
nghiệp, dù sao võ công cao cường năng lực nổi bật cũng khó có thể tìm
được người có thể tin được. Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian tự
mình đi tìm thị vệ.
Diệp Ly vừa ý duy trì mỗi tháng hai lần đi núi Hắc Vân, đương nhiên
đều là dịch dung đi. Đám người trong thôn trang dưới đỉnh Hắc Vân và
trên núi đều gọi nàng là Sở công tử, Sở Quân Duy. Đôi khi mang Ám Nhất
Ám Nhị đi, đôi khi mang Ám Tam Ám Tứ đi. Hiển nhiên bốn người có hứng
thú rất cao đối với những thứ được xây dựng trong võ trường kỳ quái kia, ngẫu nhiên vì có thể đi theo Diệp Ly mà đánh đập tranh giành một phen. Diệp Ly thường xuyên đi ra ngoài đương nhiên Mặc Tu Nghiêu biết, nhưng
mà hắn cũng không hỏi qua nơi Diệp Ly đã đi. Đối với sự khoan dung của
hắn thì Diệp Ly vẫn vô cùng biết ơn, ngẫu nhiên cùng mấy người Hoa Thiên Hương dạo phố cũng sẽ nhớ rõ mang một ít điểm tâm gì gì đấy về đưa cho
hắn. Nhưng quan hệ của hai người sau khi Diệp Ly bận rộn trong lúc vô
tình cách xa rất nhiều. Ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của
Ngụy ma ma và Lâm ma ma Diệp Ly cũng có chút không hiểu chột dạ, nhưng
mà cảm giác chột dạ như thế rất nhanh bị bỏ qua một bên. Bởi vì nàng
thật sự bề bộn nhiều việc, thật sự bề bộn nhiều việc.
Không chỉ quản lý sự vụ trong Vương phủ, còn phải quản lý cả đồ cưới
của mình. Cửa hàng nhìn bên ngoài như chỉ kinh doanh bình thường, nhưng
mà Diệp Ly vụng trộm rút hết tất cả bạc hồi môn đang có bao gồm cả bạc
mà Hàn Minh Nguyệt đưa tới mua một ít sản nghiệp khác. Trong đó kể cả
hai tòa nhà cùng ba gian cửa hàng ở ngoại thành mua dưới danh nghĩa Sở
Quân Duy cùng với hai gian cửa hàng ở kinh thành. Nhưng điều này đều là
nhờ Từ Thanh Trạch tự mình an bài người đi xử lý đấy. Tuy Từ Thanh Trạch có chút khó hiểu nàng đang muốn làm cái gì còn lại đều không vấn đề làm theo. Chưa đến nửa tháng, khế ước nhà đất nhà và cửa hàng đều ở trên
tay của nàng. Người bên ngoài nhìn vào Diệp Ly gần như là một Định Quốc
Vương phi hoàn hảo, mỗi ngày đều xử lý việc của Vương phủ đâu ra đấy,
thỉnh thoảng tham gia các cuộc tụ họp của đám quyền quý ở kinh thành.
Nhưng lại không biết, Diệp Ly vụng trộm sửa sang đủ loại tin tức thu
thập lại hơn nữa từ đó còn tìm kiếm ra một ít tin tức manh mối hữu dụng. Cho nên Hoàng đế và Thái Hậu lục đục với nhau, các nhóm đại thần trong
triều ở giữa quyền lực đấu đá, còn có giữa đám quyền quý che giấu bát
quái, Diệp Ly đều đối xử nhàn nhạt mặc kệ từ từ trôi qua. Nàng cũng càng hiểu rõ sâu sắc những gút mắc cùng với thế cục triều đình.
“Vương phi! Vương phi! Vương gia té xỉu…”
Diệp Ly đang ngồi trong trướng phòng nhìn đống sổ sách xuất thần, Thanh Hà vội vàng hấp tấp xông vào kêu lên.
Trong lòng Diệp Ly cả kinh, lập tức đứng dậy hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Ngay cả Thanh Hà trầm ổn hiển nhiên cũng bị dọa không nhẹ, trong giọng
nói mang theo tiếng khóc nói: “Vừa rồi Vương gia trở về phòng…Hỏi Vương
phi đi đâu vậy. Tụi nô ỳ nói vương phi đang ở trướng phòng, chưa thấy
Vương gia nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên Vương gia nôn ra rất nhiều
máu…Sau đó, sau đó té xỉu.” Trong lòng Diệp Ly run lên, ném bút trong
tay liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đã mời đại phu chưa?” Thanh Hà
nói: “A Cẩn…A Cẩn và Thanh Loan đều đi rồi ạ. Thanh Ngọc cũng biết một
chút y thuật cùng với Thanh Sương ở lại trong phòng chiếu cố Vương
gia…”Không đợi Thanh Hà nói xong, bóng ảnh Diệp Ly đã nhanh chóng biến
mất ở chỗ rẽ hành lang.
Trở lại trong viện, hiển nhiên từng nha hoàn trong viện đều bị dọa,
nhìn thấy Diệp Ly đi về phía trước ngay cả hành lễ cũng đã quên. Diệp Ly bước vào trong phòng, đi qua bình phong thấy Mặc Tu Nghiêu nằm trên
giường mặt trắng như tờ giấy, trên môi vẫn còn vết máu đỏ sậm.
“Vương phi.” Thanh Ngọc đang bắt mạch cho Mặc Tu Nghiêu đứng dậy thấp giọng nói.
“Hắn thế nào rồi?”
Thanh Ngọc có chút lo lắng nói: “Vương gia đã từng bị thương rất
nặng, lại gần như không có điều dưỡng thật tốt cho nên thân thể vô cùng
yếu. Lại bỗng nhiên nôn ra máu cũng do mệt nhọc quá độ, nhưng mà…mất
nhiều máu chỉ sợ vô cùng bất lợi cho vương gia …” Nhìn theo ánh mắt
Thanh Ngọc, bên giường cách đó không xa vẫn còn một vệt máu chưa khô
hoàn toàn khiến cho người ta thấy vô cùng chướng mắt, nhìn vết máu kia
khiến Diệp Ly mơ hồ bắt đầu thấy sợ hãi…, “Bây giờ…Hắn không có việc gì
chứ?”
Thanh Ngọc lắc đầu nói: “Nô tài chuyên về độc, đối với tình huống của Vương gia thật sự có chút bó tay bất lực. Nhưng mà tạm thời có lẽ chắc
không có chuyện gì.”
Diệp Ly hít một hơi thật sâu gật đầu nói: “Ta đã biết, các ngươi đi
xem đại phu đã tới chưa, còn có mời Mặc tổng quản đến đây một chuyến.”
Thanh Ngọc và Thanh Sương cùng đáp lời, Diệp Ly ngồi bên cạch yên
lặng nhìn người nằm ở trên giường. Vẫn luôn nghe người khác nói thân thể Định Vương tàn tật, bệnh nặng quấn thân. Nhưng mà từ lần đầu tiên Diệp
Ly nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu biểu hiện của hắn vẫn luôn rất khỏe mạnh,
thậm chí khi vào thu nàng cũng bị phong hàn hai ngày cũng không nghe
thấy hắn ho một tiếng. Cho nên Diệp Ly sớm đã vứt cái câu bệnh nặng quấn thân ra phía sau đầu, chỉ cho là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy mà
thôi. Mấy tháng qua, gần như mỗi ngày hai người đều gặp mặt, nhưng mà
đến bây giờ Diệp Ly mới phát hiện Mặc Tu Nghiêu gần đây gầy gò tiều tụy
rất nhiều. Lúc này dưới mí mắt nhắm chặt có màu xanh nhàn nhạt có thể
nhìn thấy rõ ràng.
Diệp Ly đang xuất thần, cảm giác người đang hôn mê trên giường có
động tĩnh rất nhỏ vội ngẩng đầu nhìn. Vừa hay nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu
đang từ từ mở to mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc Diệp Ly chỉ cảm thấy không biết phải nói sao.
do dự trong lòng. Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối sẽ không thích bản thân biến
thành một kẻ ỷ lại vào thuốc thì mới có thể sống được.
“A Ly, nàng đã trở về rồi.”
Diệp Ly ngồi xuống bên giường, “Đau có thể kêu ra.”
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, “Kêu đi ra sẽ hết đau sao? Không cần lo lắng, chỉ là một chút đau nhức thôi. Chỉ có điều cả ngày nằm ở trên
giường không thể đứng dậy có chút phiền mà thôi.”
“Ta sẽ không cười lời nói của ngài.” Diệp Ly nói.
Mặc Tu Nghiêu yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “A
Ly, có thể ôm nàng không?” Diệp Ly khẽ giật mình, cúi người xuống gần
chăn ôm Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Bây giờ ngài không thể chịu lạnh, cứ
như vậy chấp nhận thôi.” Mặc Tu Nghiêu trầm thấp cười ra tiếng, được một lúc mới dừng lại thấp giọng nói: “Thật ra…Đau đớn thật sự còn có thể
chịu đựng được…Nhưng cảm giác u lãnh này…giống như rơi vào một trong đầm nước lạnh lẽo, hơn nữa đã có cảm giác mãi mãi cũng không thoát ra được. Đau lâu rồi cũng sẽ quen rồi, nhưng cảm giác lạnh như băng này như thế
nào cũng ko quen được. Đôi khi…Ta thậm chí cảm thấy đau một chút cũng
không sao. Ta chỉ sợ cuối cùng có một ngày ngay cả cảm giác đau cũng
không biết, chỉ còn loại cảm giác lạnh như băng này. Nếu thật như vậy…A
Ly, thật sự ta không biết ta còn có thể chống đỡ được không.”
“Sẽ không có chuyện ý xảy ra đâu.” Diệp Ly ôm hắn nói khẽ, “Trầm thần y không phải đi Đông Hải tìm cỏ Phương Vĩ sao? Tầm hai năm nữa Liệt Hỏa liên cũng sẽ có hạt rồi. Đến lúc đó hàn độc cũng được giải rồi, tất cả
rồi cũng sẽ khá hơn. Ngài cũng đã sống đến bây giờ, chờ thêm hai năm thì đã làm sao?” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đương nhiên ta sẽ đợi. A Ly,
nếu ta không chết thì nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi ta rồi. Nàng
không sợ sao?”
“Trước khi ta gả cho ngài cũng không mong ngài chết sớm để tiếp nhận gia sản của ngài.” Diệp Ly thản nhiên nói.
“Ta tuyệt đối sẽ không chết, A Ly.” Mặc Tu Nghiêu vươn mộtt tay ôm
lấy vòng eo nhỏ của Diệp Ly. Diệp Ly sững sờ, mặt không biểu tình kéo
tay của hắn xuống nhét lại vào trong chăn, “Không thể chịu lạnh cũng
đừng làm càn.” Vừa rồi giống như nàng đã đồng ý hứa hẹn điều gì sao?
Nhưng mà nàng cũng chưa nói gì mà…Diệp Ly yên lặng trong lòng tự hỏi.
Vừa vào đông, phủ Định Quốc Vương từ chối tất cả các yến tiệc chiêu
đãi cùng tụ hội trong cung. Lý do vẫn giống ngày thường Định Vương bị
bệnh nặng. Nguyên nhân bởi vì mùa hè thấy Định Vương có chút di động tâm tình mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại. Trong cung Thái Y đi tới đi
lui cũng bó tay vô lực, trong cung các loại thuốc bổ liên tục không
ngừng chảy vào Định Quốc Vương phủ, không còn có người đến thăm quấy
rầy. Định Quốc vương phủ gần như khôi phục lại sự yên tĩnh trầm mặc như
hai năm trước.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có người tìm đến. Ví dụ như Phượng Chi Dao cũng là một trong số đó.
“Phượng Tam công tử, Vương phi và Vương gia mời ngài đến thiên điện.” Phượng Chi Dao vẫn chờ trong thư phòng khó hiểu nhíu mày hỏi: “A Nghiêu lại bị bệnh? Nhưng mà hắn ở cùng với Vương Phi mà? Sao lại đi đến Thiên điện?”
Trên mặt nghiêm túc của Mặc tổng quản lộ ra một chút vui vẻ rất nhạt, nói: “Đa tạ Phượng công tử quan tâm. Mấy ngày nay Vương gia khá tốt.
Mấy ngày trước đây Vương gia và Vương phi cùng đến ở Thiên điện.”
Vẻ mặt của Phượng Chi Dao vừa hâm mộ ghen ghét, “Phủ đệ lớn thật là
lớn, muốn ở chủ điện ở chủ điện, muốn ở thiên điện ở thiên điện. Ở ngán
rồi còn thế ở chuyển sang mấy cái tiểu viện.” Mặc tổng quản đã sớm biết
tính tình của Phượng Chi Dao, cũng không cáu giận cười nhạt nói: “Nếu
Phượng công tử ghét bỏ tòa nhỏ bé hơn, có thể nói với Vương gia một
tiếng. Ở kinh thành vương phủ còn có hai tòa nhà có thể cấp Phượng công
tử ở lại.”
Phượng Chi Dao liếc mắt, “Miễn đi. Tòa nhà lớn rồi lại nhiều người nhiều việc, phiền chết đi được.”
“Phượng công tử nên thành gia rồi.” Mặc tổng quan đi theo sau lưng Phượng Chi Dao nói.
“Biết rồi, Vương gia của ngươi cưới được Vương phi tốt. Bổn công tử
còn chưa chơi chán đây này.” Phượng Chi Dao phất phất tay ý nói chuyện
kết hôn về sau lại nói. Cha của hắn cũng không có quan tâm đến loại
chuyện này của hắn, trái lại mấy vị lão nhân gia trong vương phủ lại rất nhiệt tình. Đáng tiếc hắn không nhận nổi.
Thiên điện mà Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang ở là một tòa kiến trúc
độc lập ở phía nam. chính viện. Ở trong hoa viên của chủ viện so với chủ điện khác chỉ thiếu đi hai cái phòng. So với chuẩn mực càng thêm thanh
tĩnh u nhã hơn. Phượng Chi Dao vừa đi vào đại sảnh đã không khỏi kinh
ngạc ồ lên một tiếng. Một cỗ hơi ấm đập vào mặt, toàn bộ trong đại sảnh
ôn hoa như tháng ba tháng bốn bình thường thoải mái dễ chịu. Phượng Chi
Dao biết rõ tình huống thân thể của Mặc Tu Nghiêu, cũng biết Định Vương
phủ chỉ cần chỗ nào Mặc Tu Nghiêu có thể xuất hiện cũng sẽ không đốt
than. Nhưng mà ở đây…
Mặc Tổng quản theo ở phía sau, nói: “Phượng công tử, Vương gia và Vương phi ở thư phòng nhỏ chờ ngài.”
Phượng Chi Dao không khỏi quay đầu lại hỏi: “Vương phủ các ngươi đến cùng có bao nhiêu cái thư phòng?”
Mặc tổng quản vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Ngoại viện cùng nội viện
có tất cả đều có thư viện và thư phòng. Trong viện chính Vương gia và
Vương phi chỉ có một cái thư phòng. Thư phòng ở trong thiên điện thì mới vừa bố trí.”
“Bổn công tử chán ghét thư phòng, càng chán ghét bàn việc trong thư phòng.” Phượng Chi Dao nói.
“Như vậy… Thủ hạ đi mời Vương phi và Vương gia đi ra?”
“Miễn đi…Ta cũng không dám để cho bọn họ tự mình đi ra gặp ta.”
Phượng Chi Dao phất phất tay, đong đưa cây quạt nghênh ngang mà đi.