Thịnh Thế Đích Phi
Chương 70 : Thư phòng nghị sự
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Gà
Beta: Sakura
Bước vào thư phòng, nhìn thấy hai người đang ngồi chơi cờ trong
phòng, Phượng Chi Dao không khỏi cảm thấy hâm mộ cuộc sống của Mặc Tu
Nghiêu.
“Ta nói này Vương gia, để cho người khác ở bên ngoài cực khổ mệt đến
dở sống dở chết, còn bản thân thì ngồi đây chơi cờ thì đúng là không còn gì để nói.” Lười biếng dựa tại cạnh cửa, Phượng Chi Dao nhàn nhạt giễu
cợt nói. Cái thế đạo như thế này làm sao có thể khiến cho tâm lý người
ta cân bằng được chứ! Mệnh khổ thì cả ngày phải bôn ba bên ngoài trong
cảnh gió mưa giá buốt, tựa như hắn. Mệnh tốt thì có thể nhàn nhã ngồi
trong thư phòng ngập tràn ấm áp đánh cờ, lại còn có mỹ nhân làm bạn, tựa như Mặc Tu Nghiêu. Diệp Ly mỉm cười lườm Phượng Chi Dao một cái. Tuy
trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tam công tử đầy vẻ khó chịu, nhưng
trong mắt lại lấp lánh ý cười. Có thể thấy tâm trạng hắn rất tốt.
Mặc Tu Nghiêu hạ xuống một quân cờ, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Chi Dao nói: “Có chuyện gì?”
Phượng Chi Dao phe phẩy cây quạt, chậm rì rì bước tới, nói: “Không có việc gì thì không thể tới thăm ngươi sao? Cưới Vương phi xong là khác
hẳn nha, trước đây, vào lúc này, đáng lẽ ngươi phải nằm trên giường nửa
chết nửa sống mới đúng ha.” Phượng Chi Dao hiển nhiên tuyệt không để tâm bản thân đã đâm vào vết sẹo của Mặc Tu Nghiêu, nghênh ngang ở bên cạnh
tìm một vị trí ngồi xuống, đánh giá bài trí trong phòng, nói: “Khoảng
thời gian trước Mặc tổng quản bảo Lãnh Nhị tìm người nào tinh thông kiến trúc, chính là vì tòa thiên điện này sao? Không tệ, thật sự rất tốt.
Vương phi tẩu tử, cái này của tẩu. . . Tiểu đệ cũng có thể kiếm một bộ
được chứ?” Dù cho kiến thức rộng rãi như Phượng Tam công tử, nhìn hồi
lâu cũng không hiểu được vì sao gian phòng này có thể tràn ngập ấm áp
như vậy. Không biết không sao, chỉ cần hắn biết tác dụng của nó là được. Giữa mùa đông lạnh giá, chẳng có ai có đủ kiên nhẫn để đi đốt mấy thứ
than vừa đắt tiền vừa khó ngửi, lại còn chẳng ấm áp là bao nữa.
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Kỳ thật ta cũng không rành về mấy cái này
lắm. Nếu Phượng công tử có hứng thú, có thể đi tìm mấy vị sư phụ công
tượng để thương xem sao.” Trí tuệ của những công tượng thời cổ đại quả
thực không thể xem thường. Nàng mới chỉ vẽ ra bản thiết kế sơ lược, rồi
đưa ra ý tưởng và nguyên lý của mình, những công tượng lão luyện kia chỉ dùng không đến nửa tháng thời gian đã bố trí xong xuôi hệ thống nước
nóng của tòa thiên điện. Khó trách có người nói, có rất nhiều kỹ thuật
thất truyền cho dù là máy móc của thế kỷ hai mốt cũng không thể chế tạo
được. Đôi mắt Phượng Chi Dao sáng lên, “Đều là người của Lãnh Nhị sao,
đa tạ Vương phi. Ngày mai bổn công tử sẽ đi tìm hắn.” Ha ha, đến lúc đó
hắn cũng có được căn phòng ấm áp như thế này, sau đó sẽ ở trong phủ tổ
chức yến tiệc. Để xem, mấy tên gia hỏa mắt luôn cao hơn đầu kia có hâm
mộ đến nước miếng chảy ròng ròng không, “A? Vương gia, tên Lãnh Nhị kia
có nói là chúng ta có thể dùng cái này để đi kiếm tiền được không? Đương nhiên. . . Chúng ta cũng sẽ không quên công lao của Vương phi.” Nhớ tới Diệp Ly mới là người đầu tiên đưa ra ý tưởng về noãn phòng, Phượng Chi Dao vẫn không quên trưng ra một một nụ cười nịnh nọt.
Mặc Tu Nghiêu cầm lấy quân cờ nói: “Lãnh Nhị đã tính toán qua, để xây một noãn phòng như vậy, cần áng chừng ít nhất là một vạn bảy ngàn
lượng, cho dù về sau chi phí hoàn thành có thể hạ xuống, cũng sẽ không
thấp hơn một vạn năm ngàn lượng. Chi phí rất cao, ngươi cho rằng sẽ có
bao nhiêu người nguyện ý bỏ ra số tiền như thế?” Phượng Chi Dao trầm tư
một lát, lắc lắc đầu nói: “Đích xác là sẽ không quá nhiều.” Kinh thành
quyền quý rất nhiều, kẻ có tiền lại càng nhiều. Nhưng nếu chi phí để xây một cái thiên điện như thế này là hơn một vạn lượng, vậy số người
nguyện ý bỏ ra hai ba vạn lượng để xây một noãn phòng quả thực rất ít.
Nếu chỉ vì hơn mười, hai mươi vạn lượng lợi nhuận để tập trung nghiên
“A Ly, theo nàng, Mặc Cảnh Lê âm thầm trợ giúp thánh nữ Nam Cương đối với hắn có chỗ tốt gì?” Trong lúc đang yên lặng xuất thần, đột nhiên
nghe thấy Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly khẽ giật mình, nhíu mày nói: ” Dù Mặc Cảnh Lê có Thái Hậu ủng hộ cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Hoàng thượng. Đầu tiên, trên bình
diện dư luận và đạo nghĩa, hắn đã ở vào thế hạ phong. Hoàng thượng là
danh chính ngôn thuận được tiên hoàng truyền ngôi, lại là thân huynh
trưởng của hắn, sau khi đăng cơ đối xử với hắn cũng không tệ. Tùy tiện
đối đầu Hoàng thượng đối với hắn hoàn toàn bất lợi. Ta cho rằng. . . Mặc Cảnh Lê quả thực rất coi trọng Nam Chiếu, nhìn từ phía ngoài có thể
thấy, thứ hắn nhận được từ công chúa Tê Hà so với tổn thất nhiều hơn rất nhiều. Cho nên, Nam Chiếu nhất định là có thế lực hoặc nhân vật nào đó
có thể chống lưng cho hắn.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “A Ly nói không sai, chúng ta đều cảm thấy trong mấy năm nay Mặc Cảnh Lê thay đổi quá nhanh. Thế nhưng. . . Nếu
xem xét kỹ sẽ phát hiện, hắn hẳn là từ sau khi trở về từ Nam Cương đã
bắt đầu có thay đổi. Chỉ là thay đổi này phần lớn mọi người đều không
phát hiện ra. Ta dám khẳng định, trước đây có lẽ Mặc Cảnh Lê có dã tâm,
nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ đoạt vị.”
Diệp Ly đứng dậy, từ trong ngăn tủ ở bên cạnh lấy ra một tấm bản đồ,
trải ra trên mặt bàn, nói: “Rốt cuộc thì Nam Cương có thứ gì có thể
khiến cho hắn tin tưởng đến vậy thì ta không biết. Nhưng theo ý kiến của ta, nếu như có thể khống chế toàn bộ Nam Cương, dù cho Mặc Cảnh Lê đoạt vị thất bại, người thua chưa hẳn là hắn.” Phượng Chi Dao hiếu kỳ bước
tới gần, hỏi: “Như vậy là ý gì?”
Diệp Ly chỉ vào bản đồ nói: “Đất phong của Mặc Cảnh Lê là tại Linh
Châu, cách Nam Chiếu chỉ ba trăm dặm. Vương thất Đại Sở quy định, hoàng
thất Vương gia hàng năm chỉ cần ở lại kinh thành ở hai tháng, nhưng Mặc
Cảnh Lê bởi vì Thái Hậu và Hiền chiêu thái phi quan tâm mà quanh năm ở
tại kinh thành, trên cơ bản không quay trở lại đất phong. Đương nhiên
cái này cũng có thể là Hoàng thượng vì phòng bị Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà
Linh Châu vẫn là đất phong của Lê Vương, xem thế lực của Lê Vương hiện
giờ, Linh Châu tuyệt đối đã nằm hoàn toàn trong sự khống chế của hắn.
Một khi Nam Chiếu toàn lực tương trợ Lê Vương, đồng thời Vĩnh Châu nằm
giữa Linh Châu và Nam Chiếu tất nhiên cũng bị hắn thâu tóm. Phía đông
Linh Châu là vùng đất bằng phẳng, đến lúc đó nếu có đầy đủ quân đội, Lê
Vương hoàn toàn có thể một đường đánh về phía đông, đem hơn phân nửa số
địa phương vùng Tây Nam nắm trong tay. Mà quân đội tiếp viện của triều
đình, cho dù là đội quân nhanh nhất Hắc Vân kỵ, ít nhất cũng phải mất
hai mươi ngày mới có thể đuổi tới, hơn nữa còn phải vượt qua sông Vân
Lan của Đại Sở. Theo ta được biết. . . Quân đội của Đại Sở đều không am
hiểu thuỷ chiến. Kể cả Mặc gia quân cùng với Hắc Vân kỵ.”
Theo từng động tác di chuyển của bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sắc
mặt Phượng Chi Dao dần dần trở nên khó coi. So với Diệp Ly, hắn càng
quen thuộc địa hình của Nam Chiếu và Đại Sở hơn, đương nhiên càng rõ
ràng hơn nếu thực sự xảy ra tranh đấu giữa hai quân, tình hình sẽ là như thế nào. Linh Châu phía đông Đại Sở xưa nay đều sóng yên bể lặng, lại
nằm cách xa biên quan, nên quân đội đóng giữ đã ít lại càng ít. Nếu Mặc
Cảnh Lê thật sự liên hợp Nam Chiếu tiến quân về phía Đông Nam, mà không
phải theo thói quen của Nam Chiếu quốc xưa nay là tiến lên phía Bắc, chỉ cần vượt qua Toái Tuyết quan của Vĩnh Châu, có thể nói, nửa giang sơn
Đại Sở tính từ phía nam của sông Vân Lan coi như là cho không.