Thịnh Thế Đích Phi

Chương 71 : Khẽ hôn

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit+Beta: Sakura

” Nếu Mặc Cảnh Lê đúng là cùng Nam Chiếu nội ứng ngoại hợp, như thế

không khác gì phản quốc. Hắn không làm như vậy đâu!” Phượng Chi Dao cắn

răng nói. Nhưng mà Diệp Ly nói như thế lại để trong lòng hắn một dấu vết cực lớn, nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự làm như vậy thì hậu quả quả thực

không thể lường được, “A Nghiêu?” Phượng Chi Dao chuyển hướng Mặc Tu

Nghiêu đang ở một bên trầm tư, hy vọng có thể đạt được sự đồng ý hắn.

Mặc Tu Nghiêu mày kiếm hơi nhíu, phảng phất không nghe thấy lời nói của

Phượng Chi Dao…, nhìn chằm chằm vào địa đồ Diệp Ly bày ở trước mặt không biết đang suy nghĩ gì. Đã qua thật lâu mới thản nhiên nói: ” Với tính

tình của Mặc Cảnh Lê, nếu ép hắn quá thì chưa chắc hắn sẽ không làm?

Phượng Tam, ta muốn tin tức của Nam Cương, càng kỹ càng tốt.”



Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Ta đã biết, trong vòng nửa tháng nhất

định sẽ đưa đến trước mặt ngươi đấy. Cái này. . . Muốn hay không tiết lộ cho vị kia ở trong nội cung?”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hiện tại cho hắn biết rồi thì hắn lập

tức chỉ huy xuôi nam.” Mặc Cảnh Kỳ khó chịu nhất là khi có người khác

ngấp nghé giang sơn của hắn, nếu quả thật cho hắn biết cái suy đoán này, Mặc Cảnh Lê không muốn phản thì cũng bị hắn bức phản rồi. Phượng Chi

Dao khó hiểu mà nói: “Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự có cái tâm tư này,

thừa dịp trước khi cánh chim của hắn chưa cứng cáp thì gạt bỏ không phải vừa vặn sao?” Mặc Tu Nghiêu khẽ thở dài: “Hiện tại nếu dùng binh đánh

Nam Chiếu, sẽ chỉ làm Nam Chiếu Vương cùng thánh nữ Nam Cương buông

tranh đấu nhất trí đối ngoại. Mà chúng ta, lại rất có thể đồng thời lọt

vào Tây Lăng cùng Bắc Nhung hai mặt giáp công. Nguyên bản muốn trước

giải quyết Tây Lăng hoặc Bắc Nhung, Nam Chiếu không muốn an phận, như

vậy. . . Trước hết nghĩ biện pháp giải quyết bọn hắn đi.”



“Giải quyết?” Phượng Chi Dao và Diệp Ly ngay ngắn nhìn về phía Mặc

Tu Nghiêu, rất khó có thể tin được là trong chốc lát, vậy mà hắn đã

nghĩ đến phương pháp xử lý giải quyết Nam Chiếu rồi.



Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Người Nam Cương cảm thấy nhàn rỗi quá

nhàm chán rồi, vậy thì để cho bọn hắn bề bộn một chút đi. Nghe nói Từ

huynh rất có giao tình với Vương Thái nữ Nam Chiếu.”



Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, Từ Thanh Trần đã nói như vậy trước mặt bọn họ, chắc hẳn không có ý tứ giấu diếm. Mặc Tu Nghiêu khiêu mi cười nói:

“Cảnh Lê âm thầm ủng hộ thánh nữ Nam Cương, như vậy Mặc Cảnh Kỳ thân là

Đại Sở quốc quân, nam chiếu lại trước sau như một cùng Đại Sở giao hảo. . . Đại Sở cho nam chiếu vương thất một ít ủng hộ cũng không là gì cả.

Phượng Tam, tin tức về Cảnh Lê tạm thời áp xuống. Không cần để cho Mặc

Cảnh Kỳ biết.” Phượng Chi Dao gật đầu cười nói: “Biện pháp tốt. Nhưng. . . Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ không nghe lời ngươi lời nói.” Trên thực tế Mặc

Tu Nghiêu căn bản không có khả năng đề bất cứ ý kiến gì với Mặc Cảnh Kỳ, bởi vì mặc kệ hắn nói đối với Đại Sở có ích hay hại thì Mặc Cảnh Kỳ đều tuyệt đối sẽ không tiếp thu. Mặc Tu Nghiêu cũng không lo lắng về cái

này, “Luôn luôn có người mà hắn có thể nghe. Còn có Toái Tuyết quan. . . Vì dùng phòng ngừa vạn nhất nhất định phải có một người có năng lực

đóng ở đó. Hiện tại thủ tướng ở Toái Tuyết quan là ai?”



“Vân Huy tướng quân Quan Đĩnh.” Phượng Chi Dao đáp.



“Ta nhớ không lầm. . . Quan Đĩnh chưa bao giờ đánh thắng nổi một

trận.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói, tuy Quan Đĩnh không có quan hệ gì với

Mặc gia quân, nhưng hắn còn có chút ấn tượng với danh tự này.



Phượng Chi Dao khinh thường khiêu mi cười nói: “Trên thực tế trong

đời hắn chỉ đánh có ba trận chiến. Trước hai trận là làm phó tướng cho

Mộ Dung tướng quân đi theo cọ xát được không ít quân công, sau một hồi

là tiêu diệt. uh. . . 800 thổ phỉ ở núi Bàn Long, hắn dùng 5000 binh mã, chết một ngàn bảy, nhưng cuối cùng vẫn coi là thắng. Mặt khác, hắn trên chiến trường lần cuối cùng đã là chuyện bảy năm về trước rồi. Song. . . quan trọng hơn chính là, Vương gia, ngươi cùng hắn có cừu oán.”



“Bổn vương nhớ rõ.” đương nhiên Mặc Tu Nghiêu nhớ rõ, năm đó Quan

Đĩnh mang binh vây quét núi Bàn Long, bảo thủ không nghe thuộc hạ khuyên can. Trong ba ngày thời gian thì đã tổn binh hao tướng chết tổn thương

quá một ngàn, nhưng lại ngay cả ngoài rìa núi Bàn Long cũng không có sờ

đến. Trùng hợp là Mặc Tu Nghiêu ra ngoài làm việc đi qua vùng phụ cận

kia. Vừa vặn nghe được Quan Đĩnh lẽ thẳng khí hùng*(ý là vàng thật không sợ lửa) muốn binh sĩ làm khiên thịt cường công sơn trại. Lúc đó tính

tình Mặc Tu Nghiêu tu dưỡng kém rất xa so với hiện tại không chỉ nửa

phần hay một phần, tại chỗ rút roi ra đánh cho Quan Đĩnh một chầu. Đương nhiên, sau đó Mặc Tu Nghiêu cũng bị huynh trưởng trách phạt một trận.



“Nghĩ cách đổi hắn. Bổn vương không muốn nhìn thấy gã ngu ngốc ở lại Toái Tuyết quan.” Mặc Tu Nghiêu nói.



“Chỉ sợ không được, hắn ta là một trong những thư đồng của Mặc Cảnh

Kỳ cũng là tâm phúc của hắn. Ta nghĩ Mặc Cảnh Kỳ để hắn ở lại Toái Tuyết quan chính là vì phòng Mặc Cảnh Lê đấy.” Phượng Chi Dao thong thả nói. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Phượng Tam, trong một

tháng phải làm cho gã bao cỏ kia rời khỏi Toái Tuyết quan. Ta mặc kệ

ngươi dùng phương pháp gì.” Tiếp thu đến ánh mắt uy hiếp của Mặc Tu

Nghiêu, Phượng Chi Dao lập tức thu hồi biểu lộ không đứng đắn, vẻ mặt

thành thật còn kém nhìn trời thề rồi, “Vâng, Vương gia. Ta nghĩ có lẽ Mặc Cảnh Lê rất có hứng thú với Quan Đĩnh. Nhưng mà đổi Quan Đĩnh thì

ai đi thủ Toái Tuyết quan, người của chúng ta khẳng định không được. Mặc Cảnh Kỳ sẽ không yên tâm đâu.”



“Mộ Dung tướng quân.” Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát nói, “Mộ Dung

tướng quân ngưng lại kinh thành đã hai năm rồi. Tuy Mặc Cảnh Kỳ nói là thương cảm Mộ Dung tướng quân trấn thủ biên quan vất vả, nhưng là ta và ngươi cũng biết võ tướng trường kỳ lưu ở kinh thành cũng không phải cái chuyện tốt gì. Chỉ mài đi nhuệ khí của hắn mà thôi.”



” Ngay cả Mộ Dung tướng quân mà Mặc Cảnh Kỳ cũng hoài nghi sao?”

Phượng Chi Dao hỏi, bằng không thì Mộ Dung tướng quân có thể mạnh hơn

tên phế vật Quan Đĩnh kia nhiều, không dùng một tướng quân có thể

đánh thắng trận mà lại dùng một người ngu ngốc?



“Không, chẳng qua là so với Mộ Dung tướng quân thì hắn tin Quan Đĩnh. Ngươi đi nghĩ biện pháp lôi Quan Đĩnh về, còn chuyện của Mộ Dung tướng

quân thì bổn vương sẽ giải quyết.”



“Không có vấn đề. Vương gia.”



Tiễn Phượng Chi Dao đi , trong thư phòng nhỏ lại khôi phục yên lặng.

Diệp Ly lười biếng ngồi dựa tại trong ghế nhìn xem Mặc Tu Nghiêu cúi

đầu tiếp tục nghiên cứu bản đồ trên bàn. Ở chung đã lâu, Diệp Ly hiểu

rõ người nam nhân này, dường như người nam nhân này luôn có thói quen

phòng ngừa chu đáo, hơn nữa nếu muốn so với người bình thường thì hơn
này ngươi ngoại trừ cầm tiền của Lãnh gia đi ra ngoài ẩu tả, lúc nào

đã làm xong một vụ buôn bán rồi hả? Lãnh bá phụ lại đồng ý ngươi đi ra

ngoài?”



Lãnh Hạo Vũ kéo ra một cái nụ cười bất cần đời “Đình nhi nói không

sai, cha ta cảm thấy ta quá không nên thân rồi, cho nên quyết định đuổi ta đi ra tự lực cánh sinh rồi.”



“Ách…” Mộ Dung Đình lại không nghĩ tới Lãnh Hạo Vũ bị đuổi ra khỏi

nhà. Nàng đã từng nghĩ cả đời Lãnh Hạo Vũ để cho Lãnh bá phụ và Lãnh đại ca nuôi rồi. Tuy chán ghét Lãnh Hạo Vũ bất hảo nhưng là nghĩ đến hắn

về sau lẻ loi trơ trọi một người đi Linh Châu lại có chút không đành

lòng, “Cái kia. . . nếu ngươi không chịu nổi thì có thể đến Toái Tuyết

quan. Cha ta dưới trướng có lẽ cũng cần dùng không ít người…”



“Ta biết ngay Đình nhi vẫn quan tâm tới ta mà.” Lãnh Hạo Vũ bưng lấy

ngực làm bộ dạng say mê, làm cho Mộ Dung Đình không nhịn được ném một

cái phi tiêu thẳng tắp về phía gương mặt của Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũ

hơi nghiêng đầu, quạt xếp trong tay hời hợt hướng bên cạnh gẩy một cái

thì phi tiêu đã rơi xuống trong chậu hoa ở bên cạnh. Diệp Ly che miệng

buồn cười, giữ chặt Mộ Dung Đình nói: “Tốt rồi Mộ Dung, ta xác thực có

phong thư muốn thỉnh Lãnh công tử mang cho đại ca. Lãnh nhị công tử,

chẳng biết có thể đi thư phòng một lát không?”



Lãnh Hạo Vũ đứng lên nói: “Là vinh hạnh của tại hạ, Vương phi thỉnh.”



Diệp Ly nói xin lỗi với Mộ Dung Đình, rồi gọi đám người Thanh Sương

nói chuyện cùng với Mộ Dung Đình, mới thỉnh Lãnh Hạo Vũ hướng thư phòng

mà đi. Mộ Dung Đình ở phía sau nhìn xem thân ảnh Lãnh Hạo Vũ rời đi thì sửng sốt một chút: thằng này nghiêm túc lên thì cũng không đáng ghét

lắm.



“Lãnh công tử mời ngồi.”



Trong thư phòng, Lãnh Hạo Vũ thu lại dáng tươi cười thuộc về thiếu

gia ăn chơi, hai đầu lông mày cũng thêm vài phần sắc bén nhuệ khí. Dường như thành một con người hoàn toàn khác, tuyệt đối không còn vô lại như

trước.



“Đã biết rõ Mộ Dung thích kiểu người như vậy, sao lại làm ra cái bộ

dạng để cho nàng chán ghét?” Ngồi ở đằng sau án thư, Diệp Ly có chút ít

tò mò hỏi.



Lãnh Hạo Vũ nhướng mày cười cười, trong nụ cười mang theo đắng chát nhàn nhạt, nói: “Nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, thì Lãnh Hạo Vũ hiện tại vẫn là bộ dạng như thế nhân đã chứng kiến.” Mỗi nhà đều có

hoàn cảnh khác nhau, đương nhiên Lãnh gia cũng sẽ không phải nơi sạch sẽ gì. Diệp Ly cũng không hề hỏi nhiều về việc tư của Lãnh Hạo Vũ, chỉ là

nói: ” tính tình Mộ Dung hoạt bát, có chút tranh cường háo thắng. Nàng

ấy nhất định sẽ thích người mạnh hơn nàng. Chúc ngươi may mắn.”



“Đa tạ Vương phi.” Lãnh Hạo Vũ cười nói.



Nhìn thanh niên bộc lộ tài năng trước mắt, trong lòng Diệp Ly than

nhẹ. Thế nhân chỉ thấy Lãnh gia Đại công tử Lãnh Kình Vũ như thế nào văn võ song toàn rất được hoàng đế coi trọng, lại không có ai biết thanh

niên thoạt nhìn như mỗi ngày lưu luyến tại thanh lâu tửu quán, cùng hồ

bằng cẩu hữu tùy ý ẩu tả ,trong tay nắm giữ lấy gần nửa sản nghiệp của

Định Quốc Vương phủ. Trong mỗi ngày tiền tài chảy vào trong tay hắn lại

để cho bất kỳ một người quyền quý nào tâm động không thôi. Diệp Ly chậm

rãi cọ xát mực đề bút viết mấy chữ, hong khô thư tốt nhưng không có trực tiếp giao cho Lãnh Hạo Vũ nói: “Nếu như gặp Đại ca mà nói , có thể giao cái này cho hắn. Không gặp được cũng không có sao, tùy tiện xử lý là

được.” Lãnh Hạo Vũ nhìn nhìn, xác định chính mình không hiểu được bên

trong ghi cái gì, cũng không để ý nhướng nhướng mày thu tờ giấy vào

trong túi, hỏi: “Vương gia và Vương phi còn có cái gì phân phó?”



Diệp Ly mỉm cười nói: “Lãnh công tử làm việc thì Vương gia cũng yên

tâm, ta cũng không có cái gì có thể phân phó rồi. Chỉ là, trước kia

chúng ta đều có hơi coi thường Mặc Cảnh Lê. Lãnh công tử lần này đi thì

hãy cẩn thận, đương nhiên còn có sự an nguy của Mộ Dung tướng quân. Chắc hẳn Vương gia đồng ý Lãnh công tử tiến về trước, cũng là cân nhắc

phương diện này.” Lãnh Hạo Vũ có chút áy náy mà nói: “Vương gia. . .

Đồng ý sao?” Diệp Ly nhìn xem hắn khiêu mi nói: “Bằng không thì Lãnh

công tử cho rằng tại sao ta phải đàm với ngươi một mình?”



Lãnh Hạo Vũ hai đầu lông mày hiện lên vẻ vui mừng, lúc trước hắn kiên trì muốn đi phía nam. Mặc dù Vương gia không có giận dữ nhưng cuối cùng hắn vẫn vi phạm ý tứ của Vương gia, cái này làm cho hắn hơi áy náy bất

an. Diệp Ly nhìn xem hắn nói: “Vương gia thân thể không khỏe, đã nghỉ

ngơi. Hắn đã không có ngăn cản ngươi thì đương nhiên là đồng ý kế hoạch

của ngươi. Chỉ là sau này một đoạn Nam Cương thế cục khẩn trương đã

thành xu thế tất nhiên. Ngươi và Phượng Chi Dao bọn hắn lại không giống

như trước. Lúc này đi phía nam thật sự là có chút mạo hiểm.” Phượng Chi

Dao hôm nay nhìn xem cũng là một bộ công tử phong lưu nhưng hắn giống

như Mặc Tu Nghiêu từ thiếu niên đã ở trên chiến trường chém giết ra.

Tình thế cũng đều là âm thầm tiến hành. Lãnh Hạo Vũ nắm giữ lấy chính là tuyệt bút tài phú, thật sự dễ dàng làm cho người chú ý. Một khi làm cho Mặc Cảnh Lê hoặc là hoàng đế phát giác được dị thường của hắn, chỉ sợ

lập tức sẽ là họa sát thân.



Nghe xong Diệp Ly lời mà nói…, trong lòng Lãnh Hạo Vũ an tâm một

chút, “Thỉnh Vương phi yên tâm là được. Hạo Vũ tuyệt sẽ không làm hỏng

chuyên của Vương gia. Vài năm trước đã có ý định buôn bán ở Nam Cương,

lần này Nam Cương loạn thì đây cũng chính là một cơ hội.”



“Lãnh công tử có tâm lý nắm chắc là tốt rồi. Ngày mai Mộ Dung tướng quân muốn lên đường rồi, Lãnh công tử là…”



Lãnh Hạo Vũ lắc đầu nói: ” Năm ngày sau ta mới lên đường, đi đường thủy xuôi nam.”



Diệp Ly thấy Lãnh Hạo Vũ suy nghĩ chu toàn, cũng không có để gì nói.

Chỉ dặn dò vài câu rồi thỉnh Lãnh Hạo Vũ đi cùng hồi trở lại phòng khách gặp Mộ Dung Đình.