Thịnh Thế Đích Phi

Chương 75 : Thanh Phong Minh Nguyệt lâu

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit+Beta: Sakura

Ở bên ngoài chùa Tịnh Linh nằm phía sâu trong rừng cây,một mình Mặc

Tu Nghiêu dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần. Ánh tà dương nhàn nhạt

xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trên người hắn, làm cho một ít sự lạnh lẽo còn lại của đầu mùa xuân nổi lên sắc màu ấm nhàn nhạt.



“Tu Nghiêu.” Diệp Ly đến gần, thì thấy nam tử gầy gò ngồi trên xe lăn mà mang theo vẻ mặt mỏi mệt, trong lòng run lên không tự chủ nổi lên

một chút áy náy và lo lắng. Mặc Tu Nghiêu mở to mắt ngẩng đầu nhìn phía

nàng, khẽ giật mình rồi mới mỉm cười nói: “Khó trách nhiều người như vậy đều tìm không thấy A Ly, với bộ dáng này của A Ly, nếu như không nhìn

kỹ thì ta cũng chưa chắc sẽ nhận ra được.” Diệp Ly đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu mang theo ánh mắt mỉm cười và bao dung, trầm

giọng nói: “Thật có lỗi, làm cho ngài lo lắng.”



“A Ly còn không định trở về sao?” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu yên lặng và ôn hòa nhìn xem Diệp Ly, nhẹ giọng hỏi.



Diệp Ly lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ta muốn đi Nam Cương.”



Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, ” Nếu như A Ly lo lắng cho Từ huynh thì ta sẽ để cho Phượng Tam đi Nam Cương hiệp trợ hắn.” Diệp Ly lắc đầu nói:

“Lãnh Hạo Vũ không ở kinh thành, trong kinh thành chỉ có Phượng Chi Dao

và Mặc tổng quản giúp đỡ ngài, làm sao có thể lại phái Phượng Chi Dao

đi được? Huống chi, bây giờ ta trở về thì cũng không phải thời điểm tốt, không phải sao?” Bây giờ trở về thì tất nhiên cần phải biết rõ chuyện

trong nội cung rốt cuộc là ai làm. Tựa như Mặc Cảnh Lê nói, coi như là

vì mặt mũi Định Quốc Vương phủ cũng không có khả năng để cho hung thủ

bắt cóc Định Quốc Vương phi nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Mà một khi

Định Quốc Vương phủ nhằm vào Mặc Cảnh Lê, như vậy ngư ông đắc lợi đúng

là Mặc Cảnh Kỳ. Còn không bằng như bây giờ, Định Quốc Vương phi trong

cung mất tích vô luận tình lý đều là đứng tại Định Quốc Vương phủ bên

này. Hãy để cho Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ chính mình đi đấu tranh nội

bộ. Mặc dù Mặc Cảnh Lê biết nàng đã thoát vây khốn nhưng hắn đành im

lặng mà nuốt xuống thiệt thòi này, hắn cũng không thể thừa nhận Định

Vương phi là do hắn bắt cóc rồi sau đó lại thoát khỏi từ tay hắn?



” Nếu như A Ly cảm thấy trong kinh thành nhàm chán , có thể đi Vân

Châu. Đợi cho mọi chuyện xong xuôi thì ta tới đón nàng hồi kinh, được

không?” Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly đến trước chân, ngẩng đầu hỏi.



Diệp Ly khẽ cắn môi son, kiên định nhìn Mặc Tu Nghiêu. Nàng biết rõ

người nam nhân này muốn bảo vệ nàng, cho dù nàng rất cảm động nhưng bản

chất của nàng cũng không phải đứa con gái yếu ớt có thể đứng sau lưng nam nhân nhìn xem người khác vào sinh ra tử. Huống chi, không chỉ là vì Mặc Tu Nghiêu, cuốn vào trận này phân tranh còn có người thân của nàng, huynh trưởng của nàng. Có thể đoán được tương lai sẽ còn có các cậu yêu thương nàng và ông ngoại tuổi tác đã cao.



“Ta sẽ mang ám vệ, sẽ không lấy thân mạo hiểm đâu.” Diệp Ly thấp giọng cự tuyệt đề nghị của Mặc Tu Nghiêu.



Trong mắt ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu có thể thấy rõ vẻ thất vọng, đồng

tử của Diệp Ly nhanh chóng co rút lại. Ở chung nửa năm, nàng đã quen Mặc Tu Nghiêu ôn hòa lạnh nhạt. Mặc Tu Nghiêu rất ít yêu cầu nàng cái gì,

nhưng Diệp Ly đột nhiên phát hiện cho dù là Mặc Tu Nghiêu đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi thì rất ít khi nàng hoàn thành. Tính toán ra, vô luận từ chỗ

nào trên ý nghĩa mà nói hình như nàng cũng không phải thê tử tốt, “A Ly, thật có lỗi. Đều vì ta. . .”



“Không phải!” Diệp Ly đánh gãy lời hắn mà nói, “Ta biết rõ nếu như ta nguyện ý mà nói có thể một mực đứng ở địa phương an toàn, ngài sẽ vì ta mà an bài tất cả. Nhưng là. . . Tu Nghiêu, ta không muốn như vậy. Ta không muốn trốn ở phía sau của ngài, nếu như nhất định cùng ai dắt

tay cả đời thì ta hi vọng ta là có thể đứng tại bên cạnh của hắn, mà

không phải trốn ở dưới cánh chim của hắn. Ngài. . . hiểu không?”



Rất ít khi thấy ngón tay của Mặc Tu Nghiêu run lên một cái, thật lâu

mới thấp giọng nói: “Như vậy. . . hãy cẩn thận. A Ly.” Dứt lời, lấy ra

một khối Noãn Ngọc dùng tơ lụa màu đỏ buộc lên đặt ở trong tay Diệp Ly

nhạt cười nhạt nói: “Cất kỹ, đừng làm mất.” Diệp Ly vuốt vuốt Noãn Ngọc

trong tay, cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu thành Long tử trừng mắt.

Cho dù là tạo hình từ bạch ngọc ôn nhuận, nhưng vẫn làm cho người khác

có thể cảm giác được long tử bá khí, liều lĩnh và trừng mắt lạnh thấu

xương, sát phạt. Diệp Ly xoa xoa ngọc trong tay rồi nhìn xem Mặc Tu

Nghiêu, “Cái này?”



Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: ” Ngọc bội tổ truyền, vốn đã sớm muốn

đưa cho A Ly rồi. Đừng làm mất, cái này giống như kiếm Lãm Vân đều là

đồ gia truyền.”



Diệp Ly không nói gì, yên lặng mà cất ngọc bội đi.



Nhìn bóng lưng Diệp Ly biến mất tại ngoài bìa rừng, nụ cười ôn hòa

trên khuôn mặt Mặc Tu Nghiêu dần dần biến mất. Rủ mắt xuống nhìn hai

chân tàn phế của mình, trong đôi mắt lạnh nhạt dâng lên từng cơn lệ khí

cùng với không cam lòng.



“Phanh!” Vung tay lên, cây đại thu to bằng chén cơm cách đó không xa

đã gãy đoạn , Mặc Tu Nghiêu ho khan vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt dựa vào

xe lăn có chút thở dốc, “Quả nhiên là. . . Phế vật. . .”



“Lấy thân thể Vương gia hiện tại, không nên tức giận thì tốt hơn.”

Trầm Dương từ trong rừng cây đi ra, xem đoạn thân cây trên mặt đất thì

nhíu mày. Đi đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, thì thấy khăn tay trong tay

hắn nhiễm một chút máu đỏ tươi đúng như dự đoán của mình. A Cẩn đi theo

sau lưng Trầm Dương, lo lắng nhìn qua Mặc Tu Nghiêu.



“Vương phi là một nữ tử rất đặc biệt, Vương gia cưới được một vị

Vương phi như vậy nên cảm thấy vui mừng mới đúng.” Nhìn thoáng qua

phương hướng Diệp Ly rời đi, Trầm Dương như có điều suy nghĩ mà nói.



Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Ngươi nói Bổn vương nên vui mừng khi thấy Vương phi của mình đi vào chỗ nguy hiểm?”



Trầm Dương nhìn thấy hai tay hắn ở trên đầu gối nắm chặt, hiếm khi

dùng giọng điệu của trưởng bối mà nói: “Tuy có thể sẽ làm tổn thương

lòng tự trọng của Vương gia, nhưng ta cảm thấy kỳ thật Vương phi cũng

không cần Vương gia bảo hộ quá nhiều. Bộ dạng hiện tại của Vương phi so

với bộ dạng kim tôn ngọc quý tại trong vương phủ càng thêm chân thật

động lòng người, không phải sao ? Có phải, Định Vương cũng giống như

phàm trần tục tử khác ưa thích nữ tử yếu đuối mọi chuyện đều phụ thuộc

vào ngài?”



“Đã đủ rồi.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói, “Bổn vương biết rõ nên làm như thế nào. Hồi phủ!”



A Cẩn phụ giúp Mặc Tu Nghiêu đi ra khỏi rừng cây, Trầm Dương ở phía sau lắc đầu cũng đi theo.


Diệp Ly đứng dậy, tiện tay kín đáo đưa ngân phiếu cho Ám Tam, rồi sau đó phủi phủi quần áo trên người cười nói: “Thỉnh dẫn đường.”



Nam tử thanh niên mang theo Diệp Ly di chuyển mấy vòng tiến vào tiểu

viện ở phía sau sòng bài, lụa mỏng bên trên Lâm Hồ Thủy các lượn lờ,

tiếng đàn boong boong dễ nghe chảy xuôi theo.



“Lâu Chủ.”



“Lui ra đi, sao vị công tử này không tiến vào đi.” Tiếng đàn tạm

dừng, ở bên trong Thủy Các truyền ra giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe,

nghe vào trong tai thì Diệp Ly hơi nhíu mày. Nhìn thấy nam tử thanh niên cung kính mà cáo lui, Diệp Ly cười vang nói: “Minh Nguyệt Lâu chủ tương mời, tại hạ tam sinh chi hạnh.” Dứt lời vứt một cái ánh mắt cho Ám Tam

lưu ở bên ngoài, nhấc chân đi vào tầng tầng rèm cửa.



Ở bên trong Thủy Các, một nam tử tuấn mỹ mặc bộ cẩm y đỏ sậm miễn

cưỡng nghiêng tựa vào cầm ở bên cạnh bàn, giữa lông mày tuấn mỹ hiện lên hương vị tà mị. Thấy Diệp Ly tiến đến khiêu mi cười nói: “Không nghĩ

tới có thể thắng được Như Mi lại là một vị tiểu công tử như vậy, thật sự là khó được thiếu niên anh kiệt. Dám hỏi cao tính đại danh của công

tử?” Diệp Ly cười nói: “Không dám, chút tài mọn không đáng nhắc đến.

Chính là họ Sở, Quân Duy.”



“Sở Quân Duy? Tên rất hay. Chỉ là. . . Tại hạ lại không có nghe nói

Đại Sở có nhà ai họ Sở có một công tử khí độ như thế. Nếu nói là Tây

Lăng Sở thị. . . Xem dung mạo của công tử thì lại không giống người Tây Lăng.” Hàn Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Ly vừa đánh giá vừa nói. Diệp Ly cũng không để ý, tự tại tìm một chỗ mà ngồi xuống, cười nói:

“Nhà nghèo chi gia, không dám làm phiền Minh Nguyệt công tử.”



Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nhà nghèo chi gia? Bổn công tử nhìn xem không giống.”



Diệp Ly đong đưa cây quạt, thong dong mỉm cười nói: “Đây có gì kỳ

quái đấy, tại hạ thấy công tử cũng không giống công tử Minh Nguyệt trong truyền thuyết.”



“Ah?” Hàn Minh Nguyệt thú vị khiêu mi, trong đôi mắt lại hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, “Không biết công tử đã nghe nói công tử Minh

Nguyệt có bộ dáng gì hay sao?”



Diệp Ly cười nói: “Nghe nói công tử Minh Nguyệt phong độ nhẹ nhàng,

tuấn lãng bất phàm. Chính là công tử thế gian khó gặp.” Hàn Minh Nguyệt

giống như bất mãn cau mày nói: “Chẳng lẽ bổn công tử lại để cho Sở công

tử thất vọng rồi sao?” Diệp Ly cười nói: “Tại hạ biết, công tử Minh

Nguyệt tuyệt đối sẽ không ngồi như vậy trước mặt người xa lạ như công

tử.” Nhìn nam tử tuấn mỹ ngồi chồm hỗm tại cầm bên cạnh bàn phong cách

lười biếng tà khí, trong lòng Diệp Ly cũng không khỏi than nhẹ. Chỉ cần

nói đến dung mạo bên ngoài, hai huynh đệ Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh

Tích gần giống nhau. Nếu quả thật có thể muốn lừa gạt người khác thì

chắc cũng lừa gạt được. Nhưng người trước mắt hiển nhiên cũng không có ý định che dấu, hoặc là hắn cũng không cho rằng một cái thiếu niên mười

ba mười bốn tuổi lạ lẫm sẽ gặp qua Hàn Minh Nguyệt. Chỉ tiếc nàng không

chỉ bái kiến Hàn Minh Nguyệt mà ngay cả hắn Hàn Minh Tích cũng đã gặp

rồi.



“Xem ra Sở công tử đã cho rằng bổn công tử không phải Hàn Minh

Nguyệt?” Hàn Minh Tích đứng lên thân ra, mắt lộ ra ánh sáng lạnh không

hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ly.



Diệp Ly mỉm cười nói: “Công tử cần gì phải tức giận, công tử dùng

danh nghĩa công tử Minh Nguyệt lừa gạt tại hạ tiến đến, người nên tức

giận chẳng lẽ không phải là tại hạ sao?”



Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng, “Sở công tử cần gì phải giả vờ giả vịt, ngươi ở bên trong Minh Nguyệt lâu bỏ ra số tiền lớn như thế không

phải là muốn khiến cho Lâu Chủ chú ý đến ngươi sao? Hiện tại có thể nói

lý do cho bổn công tử nghe một chút, nói không chừng tâm tình bổn công

tử tốt sẽ đáp ứng ngươi thì sao.”



Diệp Ly khiêu mi, “Công tử làm được Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ? Hoặc là nói. . . Công tử làm được Thiên Nhất các chủ chứ?”



Ba chữ Thiên Nhất các vừa ra, ánh mắt Hàn Minh Tích lập tức như kiếm

bắn về phía Diệp Ly, tà khí trên khuôn mặt tuấn tú lập tức có thêm vài

phần lãnh ý, “Ngươi đến cùng là người nào?” Trên đời này không ít người

biết rõ Thiên Nhất các, biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu…. Nhưng biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ cùng Thiên Nhất Các chủ là cùng một

người thì tuyệt đối không nhiều lắm. Diệp Ly cúi đầu nói: “Công tử hỏi

tại hạ trước thì cũng nên nói cho tại hạ đến cùng có làm chủ được hay

không? Vạn nhất tại hạ tốn sức miệng lưỡi nói rồi công tử lại không làm

chủ được, đây chẳng phải là lãng phí thời gian của nhau?”



Hàn Minh Tích tức giận trừng mắt với Diệp Ly, hừ nhẹ nói: “Hàn Minh

Nguyệt bây giờ không có ở Giang Nam, vô luận là Thanh Phong Minh Nguyệt

lâu hay Thiên Nhất các bổn công tử cũng có thể làm chủ. Ngươi đã hiểu?”



Diệp Ly vỗ tay cười nói, “Như thế rất tốt, còn không có thỉnh giáo đại danh của công tử.”



“Hàn Minh Tích.” Hàn Minh Tích cắn răng nói, đương nhiên hắn không sẽ nói cho hắn ta biết hắn tên hiệu tên gì, dù sao tên tuổi công tử Phong

Nguyệt vô luận đối với nam nhân hay là đối với nữ nhân mà nói cũng không phải cái thanh danh tốt gì.



Diệp Ly đưa tay vuốt vuốt mi tâm, trầm ngâm nói: “Hóa ra là công tử

Phong Nguyệt đấy. . . Huynh đệ sao? Khó trách lại giống công tử Minh

Nguyệt như thế.”



“Ngươi đã gặp đại ca của ta?” Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm vào nàng mà cau mày nói.



Diệp Ly bất động thanh sắc, mỉm cười nói: “Cái này sao. . . tại hạ đã gặp qua một lần lúc công tử Minh Nguyệt còn trẻ, trí nhớ tại hạ rất tốt lại luôn ngưỡng mộ phong thái của công tử Minh Nguyệt.” Hàn Minh Tích

bĩu môi, đại ca của hắn lúc thiếu niên hoàn toàn chính xác rất náo động

đấy, chỉ là tại Sở kinh, cho nên người Giang Nam biết cũng không nhiều

lắm. Song. . . Lúc đó tiểu tử trước mắt này có năm tuổi mà? Diệp Ly cũng mặc kệ Hàn Minh Tích suy nghĩ cái gì, “Tại hạ đường xa mà đến, ngay cả

chén trà mà công tử cũng không chịu cho, đây cũng không phải là đạo đãi

khách.”



Hàn Minh Tích theo dõi hắn nửa ngày, rồi xả ra một nụ cười âm trầm,

“Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, trước thắng bổn

công tử đã rồi nói sau!”