Thịnh Thế Đích Phi
Chương 76 : Giao dịch hợp tác
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Nguyễn Thảo
Beta: Sakura
“Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, thắng bổn công tử trước rồi nói sau!”
Diệp Ly thấy công tử Phong Nguyệt trước mặt nhìn mình chằm chằm mang
theo vẻ mặt khiêu khích, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Nàng đương
nhiên biết rõ Hàn Minh Nguyệt bây giờ không ở Giang Nam, thậm chí nàng
còn biết Hàn Minh Nguyệt đi đâu. Mặc dù Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích là hai huynh đệ, nhưng so với Hàn Minh Nguyệt thì Hàn Minh Tích dễ tiếp xúc hơn nhiều. Xuất phát từ các nguyên nhân khác nhau, Diệp Ly không
thích gặp Hàn Minh Nguyệt, “Hàn công tử muốn đánh cuộc gì?”
Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Bổn công tử không chiếm tiện nghi
của ngươi. Mới vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại sao? Chúng ta vẫn
đánh bạc đổ xúc sắc, so lớn nhỏ.”
Diệp Ly nhướn lông mày, không phản đối, “Được.”
Hàn Minh Tích thoả mãn cười nói: “Tốt, sảng khoái. Nếu như ngươi có
thể thắng bổn công tử, bất kể ngươi có chuyện gì muốn nhờ, bổn công tử
đều sẽ giúp ngươi làm.” Diệp Ly cười nói: “Thế thì không cần, tại hạ
cũng không thích người to mồm. Có chuyện muốn nhờ cũng sẽ không khiến
Hàn công tử chịu thiệt. Dù sao. . . Làm kinh doanh thì đôi bên phải cùng có lợi mới có thể lâu dài, ngươi nói phải không?”
“Thú vị.” Hàn Minh Tích cười nói, “Nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?”
Diệp Ly nói: “Nếu ta thua chuyện ngày hôm nay coi như tại hạ chưa đề
cập qua. Ngoài ra, hai mươi mốt vạn lượng ngân phiếu vừa rồi thắng được ở quý lâu sẽ làm tiền đặt cược.”
“Một ván định thắng thua?” Hàn Minh Tích hỏi.
“Mời.” Diệp Ly đưa tay ra hiệu.
Hàn Minh Tích phẩy tay áo một cái, đàn cổ trên bàn bay ngang ra
ngoài, rơi ở ngăn tủ bên cạnh, Hàn Minh Nguyệt từ bên cạnh lấy ra một bộ xúc xắc bỏ lên trên bàn, kiêu ngạo nói: “Ngươi có thể thử xúc xắc
trước.” Diệp Ly lắc đầu, đẩy cốc xúc xắc về, cười nói: “Tại hạ tin tưởng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và tín dự* (lòng tín nghĩa và danh dự) của
Hàn công tử. Mời Hàn công tử trước.”
Hàn Minh Tích nhếch miệng, “So đại hay so tiểu?”
Diệp Ly suy tính một chút, nói, “Đại.”
Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, nắm cốc xúc xắc trên bàn, bỏ xúc xắc
vào, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu lắc. Diệp Ly nhàn nhã thưởng
thức động tác đổ xúc xắc của Hàn Minh Tích, không thể không nói rất vui
tai vui mắt. Cốc xúc xắc trong tay hắn như biến thành trò ảo thuật bịp
bợm bình thường, cuối cùng bị hắn đập một phát mạnh trên mặt bàn. Nhướn
lông mày về phía Diệp Ly, Hàn Minh Tích nhìn cũng không nhìn mở cốc xúc
xắc ra, Diệp Ly bình tĩnh nhìn xúc xắc trên bàn. Ba viên ban đầu biến
thành sáu viên, ba viên giữa mỗi viên đều bị cắt chéo ở giữa. Hình thành sáu Kim Tự Tháp ngay ngắn rơi trên mặt bàn, “Hàn công tử nội lực tốt,
ba mươi ba điểm.”
Hiển nhiên tâm tình của Hàn Minh Tích rất tốt, mặt mày mang ý cười
nhìn Diệp Ly, “Xem ra cái này không thể dùng, Sở công tử có thể dùng cái mới. Tin tưởng Sở công tử sẽ không bắt chước người khác đi?”
Vẻ mặt Diệp Ly bình tĩnh, thong dong tiếp nhận bộ xúc xắc ngà voi mới mà Hàn Minh Tích đưa tới, ném xúc xắc vào trong cốc. Không giống với
phương pháp lắc bịp bợm của Hàn Minh Tích, Diệp Ly chỉ nắm cốc xúc xắc
lắc phù hợp với các tiêu chuẩn của xã hội, ngay cả tốc độ cũng không thể nói nhanh. Bên trong Thủy Các một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng va nhau của xúc xắc do bị đong đưa. Nụ cười nhẹ nhàng thoải lúc đầu của
Hàn Minh Tích cũng dần dần trở nên đường hoàng. Ngay cả thân thể lười
biếng dựa nghiêng cũng ngồi thẳng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Ly. Hắn hoàn toàn không nghe ra số điểm của xúc xắc có thể lắc ra! Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng thắng
thua, ba mươi ba điểm đã là điểm số cao nhất có thể dao động ra, trừ phi thiếu niên trước mắt này bắt chước cách làm của hắn, bằng không thì hắn căn bản không có khả năng thắng mình.
Phanh! Diệp Ly úp cốc xúc xắc trở lại trên mặt bàn, mỉm cười nhìn Hàn Minh Tích nói: “Hàn công tử muốn đoán thử là bao nhiêu điểm hay không?”
Hàn Minh Tích vứt cho nàng một ánh mắt khinh thường, nói: “Bao nhiêu
điểm ngươi cũng không thắng được bổn công tử, mở ra đi. Để bổn công tử
nhìn xem Sở công tử rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.”
Diệp Ly nhướn lông mày cười nói: “Hàn công tử nói đúng.”
Từ từ mở cốc xúc xắc. Ba viên xúc xắc hoàn hảo không tổn hao gì dừng ở trên mặt bàn. Nhưng mà… Ba viên xúc xắc đều là một góc nhọn dừng ở trên mặt bàn, một mặt phẳng nghiêng dựa vào nhau áp sát cùng một chỗ. Hai
mặt của mỗi viên xúc xắc hướng lên trên, mà hai mặt này vừa đúng đều là
năm và sáu, nói cách khác, Diệp Ly cũng là ba mươi ba điểm. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ba mươi ba điểm, xem như là hoà không phân thắng bại. Hàn
công tử nghĩ như thế nào?”
Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu mới mở miệng khẽ nói:
“Ngươi thắng. Có chuyện gì nói đi.” Vung tay lên, cốc xúc xắc chứa ba
viên xúc xắc cùng bị đưa đến ô vuông rất quý báu bên cạnh, Hàn Minh Tích cao giọng nói: “Dâng trà.”
Bên trong Thủy Các, Diệp Ly hài lòng thưởng thức trà thơm thượng hạng vừa mới đưa lên. Thanh Phong Minh Nguyệt lâu không hổ là nơi hưởng thụ
tốt nhất thiên hạ, ngay cả trà cũng gần có thể so sánh với cống phẩm
trong nội cung. Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm Diệp Ly, ánh mắt thâm trầm, “Bây giờ Sở công tử có thể nói rốt cuộc ngươi tìm Thiên Nhất các chủ có chuyện gì?”
Diệp Ly đặt chén trà xuống, cười nhạt nói: “Thật ra cũng không phải
chuyện lớn gì. Sắp tới tại hạ muốn đi Nam Cương, cho nên cần một ít
tình báo mà thôi. Thiên Nhất các đã được xưng là tổ chức tình báo tốt
nhất Đại Sở, tại hạ đành phải mặt dày đến thăm muốn nhờ.”
Bị một người không thua bởi mình nịnh nọt, sắc mặt Hàn Minh Tích bình thường, hừ nhẹ một tiếng nói: “Có thể biết rõ quan hệ giữa Thanh Phong
Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất các, tin tức của bản thân Sở công tử đã
tương đối nhanh rồi. Sao cần Thiên Nhất các giúp đỡ?” Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Biết rõ điều này. . . Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, mong rằng Hàn công tử đừng trách tại hạ mạo muội. Đương nhiên, Thiên Nhất các
buôn bán tình báo mưu sinh, tất nhiên tại hạ sẽ trả thù lao khiến Thiên
Nhất các hài lòng.”
liệu son phấn của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cần đều đặt ở Huân Nhã
các.” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười nói: “Như vậy cảm ơn Hàn huynh nhiều.”
“Cảm ơn với cả không cảm ơn, chúng ta coi như là cùng có lợi. Quân
Duy, lần sau có thể làm mùi hương nồng hơn một chút không? Cái này dường như tốt hơn hương liệu khác nhiều, nếu như đặt bán ở Huân Nhã các, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”
Diệp Ly nhếch khóe miệng, nói: “Cái này hơi khó làm, tính cả lọ trong tay Hàn huynh, Huân Nhã các tổng cộng chỉ có năm lọ. Còn có. . . Hàn
huynh, kỳ thật ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi.”
“Tùy tiện hỏi, vi huynh biết gì nói nấy không lừa gạt không nói bừa.” Đã nhận được đồ tốt, tâm tình Hàn Minh Tích hiếm khi thoải mái. Không
để ý chút nào, khoát khoát tay nói.
Diệp Ly nhìn hắn, nói: “Giống như ngươi vậy đấy. . . Nghề nghiệp. . . Để cả người toàn mùi thơm như vậy thật sự thuận tiện sao?” Nếu là người nhà bình thường cũng được, nếu hái hoa hái đến, người phòng bị nghiêm
ngặt hoặc là có công phu, mùi thơm như vậy vị chỉ cần mũi không hư đều
ngửi thấy được a?
Hàn Minh Tích sững sờ, một lúc lâu mới mới hiểu rõ nghề nghiệp mà
Diệp Ly nói có ý nghĩa gì. Tức giận trừng mắt nàng, nói: “Ngươi vẫn là
con nít da lông ngắn, không hiểu sự văn nhã của nam nhân. Các mỹ nhân
không biết có bao nhiêu người thích mùi hương của bổn công tử.”
Diệp Ly im lặng. Nàng chưa từng thấy nam nhân sao? Năm anh em Từ gia, còn có Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao, cả Mặc Cảnh Lê. Tối đa trên quần
áo chỉ hun một ít mùi hương nhàn nhạt, như Long Diên Hương, Xạ hương,
hoặc là Đàn hương…. Chắc do Mặc Tu Nghiêu ở thư phòng một thời gian dài
nên chỉ có mùi Mặc hương nhàn nhạt. Chưa thấy qua nam nhân nào dùng mùi
hương nồng như vậy, sao hắn không biến bản thân mình thành cái lư hương
lớn luôn?
Đợi Tạ Hứa Hạ trở về từ Nam Cương, hỏi xem hắn có thể điều chế ra
hương liệu tốt hơn cho Hàn Minh Tích hay không, sau đó tiễn Hàn Minh
Tích với vẻ mặt không cam chịu, Diệp Ly mới ngồi xuống xem đồ Hàn Minh
Tích đưa đến.
“Công tử, khi nào chúng ta lên đường đi Nam Cương?” Ám Tam và Ám Tứ
loay hoay phân phó đồ Diệp Ly vừa mới mua về, rồi nhìn Diệp Ly đang ngồi bên cạnh xem hồ sơ. Diệp Ly cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay, nói: “Chuyện ở Quảng Lăng đã xử lý gần xong rồi, sáng sớm ngày kia đi. Những vật này các ngươi cũng nhìn một chút.” Tiện tay ném
ra vài tờ giấy viết thư, Ám Nhất Ám Nhị tiếp nhận tờ giấy trong tay,
chuyên tâm nhìn xem.
“Hơn nữa, ngày kia ta đi. Chỉ có một người trong các ngươi có thể cùng ta lên đường.”
Bốn người đồng thời dừng lại tất cả viẹc trong tay, kinh ngạc nhìn
Diệp Ly vẻ mặt bình thường, “Vương phi. . . Công tử việc này. . .” Ám
Nhất nhướn lông mày nói, Nam Cương không giống với Trung Nguyên. Bọn họ
chưa quen cuộc sống nơi đây, Vương phi chỉ mang một người đi thật sự là
quá nguy hiểm. Diệp Ly ngẩng đầu, cười nhìn bọn họ nói: “Các ngươi không biết là năm người chúng ta cùng nhau đi rất thu hút ánh mắt người khác
sao? Mọi người ở Nam Cương rất bài xích những thứ bên ngoài, chỉ sợ nhóm người chúng ta vừa đi vào Nam Cương đã bị người khác theo dõi.”
“Nhưng mà công tử chỉ mang một người quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . .” Ám Tam nói.
“Các ngươi không tin ta hay là không tin bản thân mình?” Diệp Ly nhướn lông mày hỏi.
Bốn người liếc nhau, nói không ra lời phản bác. Diệp Ly cười nói:
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Ám Tam đi với ta, Ám Tứ, ngươi ở
lại theo dõi Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Nếu Hàn Minh Nguyệt trở về
hoặc là có động tĩnh gì, lập tức truyền tin cho ta. Cẩn thận một chút
đừng để hắn phát hiện. Ám Nhất, ngươi đi Toái Tuyết quan nghĩ biện pháp
trà trộn vào trong quân doanh đi. Nếu như ta không truyền tín cho ngươi, ngươi không cần để ý tới những thứ khác. Bất luận thấy người nào của
chúng ta trong Vương phủ, cứ làm như không biết là được. Ngầm chú ý tình huống phía Linh Châu. Ám Nhị, buổi tối hôm nay xuất phát, mang theo tín vật của ta đi Nam Cương tìm đại ca. Sau khi tìm được thì đi theo bên
cạnh của hắn là được.”
Bốn người thấy Diệp Ly rõ ràng đã sớm tính toán định đâu vào đấy rồi, chỉ gật đầu đáp ứng. Diệp Ly mỉm cười nhìn bọn họ, “Không phải vạn bất
đắc dĩ, không cho phép liên hệ với kinh thành. Ta nghĩ. . . Các ngươi
cũng biết cái gì gọi là vạn bất đắc dĩ a?”
Bốn người bất đắc dĩ đồng ý, vẻ mặt Ám Tam đau khổ ôm đầu, ba người
khác quăng ánh mắt đồng tình cho hắn. Hắn nhất định sẽ bị Vương gia chặt thành tám khúc.
Diệp Ly không có lòng dạ để ý tâm tình của mấy thuộc hạ, nhìn chằm
chằm hồ sơ Thánh nữ Nam Cương trong tay, trầm tư. Trước kia nàng cho
rằng Thánh nữ Nam Cương chỉ là hư danh, không có quyền lực thực sự.
Nhưng trái lại, thánh nữ Nam Cương có sự ảnh hưởng tương đối đối với
chính sự của Nam Chiếu, ở phương diện khác thậm chí còn cao hơn hoàng
thất Nam Chiếu. Chỉ có điều thánh nữ không thể kết hôn sinh con, hơn
nữa mỗi đời thánh nữ mới xuất hiện, thánh nữ đều phải đi vào thánh địa
Nam Cương, bảo vệ U La Minh Hoa, suốt đời không được bước ra ngoài thánh địa Nam Cương một bước, cũng không thể gặp lại người ngoài. Cho nên đối với sự uy hiếp vương quyền không có gay gắt như vậy mà thôi, thánh nữ
đương nhiệm tên là Thư Mạn Lâm, năm nay hai mươi ba tuổi. Theo quy củ,
thánh nữ Nam Cương muộn nhất cũng phải thoái vị lúc hai mươi tám tuổi.
Diệp Ly nhíu mày, trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân thánh nữ Nam
Cương muốn nổi loạn có phải vì điều đó hay không. Dù sao yêu cầu một nữ
tử hai mươi tám tuổi – người hưởng thụ vinh quang cao nhất bị nhốt vào
thánh địa không biết như thế nào, hơn nữa không cho phép gặp người
ngoài. Bất luận với ai mà nói đều là một chuyện khá tàn nhẫn.
“Công tử, chúng ta thật sự phải đi lấy U La Minh Hoa sao?” Ám Tam
thấy Diệp Ly nhìn chằm chằm vào hồ sơ của thánh nữ Nam Cương, không khỏi tò mò hỏi.
Diệp Ly thờ ơ đáp: “Nếu như có thể lấy được, đương nhiên là lấy rồi.
Nhưng mà lấy công việc của Nam Cương làm hàng đầu.” Cuối cùng là hỏi
trước U La Minh Hoa có ích với cơ thể của Mặc Tu Nghiêu hay không, rồi
sau đó quyết định có đi lấy hay không.