Thịnh Thế Đích Phi

Chương 77 : Vùng biên giới Nam Cương

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Nguyễn Thảo

Beta: Sakura

Từ xưa Nam Cương được gọi là vùng đất man di; phong tục, dân tình

rất khác với Trung Nguyên. Trong biên giới Nam Cương có rất nhiều độc

trùng, độc thảo, loài chim và thú dữ, dân chúng yêu thích võ thuật, sống theo tập tục truyền thống, dũng mãnh; nhiều người Trung Nguyên trốn

tránh e sợ họ còn không kịp. Ngàn năm trước Nam Cương và Trung Nguyên

vốn là một khối, xa xưa gọi là Quỳ Châu. Cuối đời Tiền triều, vương thất Nam Chiếu nổi dậy thành lập nước Nam Chiếu. Về sau thái tổ thành lập

Đại Sở, nam chinh bắc chiến, chinh chiến cả đời. Đợi đến lúc Thái Tông

bình định xong thì Nam Chiếu lập quốc sớm đã hơn trăm năm, nền tảng ổn

định, mà Trung Nguyên sau nhiều thập kỷ chinh chiến cũng cần khôi phục

nguyên khí gấp. Từ đó, trên bản đồ Nam Cương chính thức độc lập với Đại

Sở.



Toái Tuyết quan nằm ở giữa Nam Cương và vùng biên giới Vĩnh Châu của

Đại Sở, mặc dù lúc chiến tranh hay hai nước hòa nhau thì dân chúng ở

vùng biên giới vẫn trao đổi buôn bán qua lại như cũ. Phía sau Toái Tuyết quan ba mươi dặm là Tiểu thành Vĩnh Lâm, ở đây đôi lúc sẽ gặp phải

người Nam Cương với trang phục kỳ lạ ra vào. Thành Vĩnh Lâm không lớn,

bởi vì sát biên giới châu phủ Vĩnh Châu, cũng cách thành Vĩnh Châu hai

trăm dặm, cho nên hình như cũng không phồn hoa. Ngoại trừ những người

hỗn tạp nổi bật trong đám người, thì chính là những người ăn mặc và đeo

đồ trang sức của dân tộc khác, ở đây giống như một trấn nhỏ bình thường. Diệp Ly đứng trên đường phố không rộng lắm, nhìn mọi người qua lại với

dáng vẻ khoan thai, trong lòng cười nhạt. Ở thời đại như thế này, ở biên ải của tiểu thành như vậy có thể sống an nhàn như thế, thực sự hiếm

thấy. Hoặc là phải nói, bình thường, khả năng thích ứng cuộc sống và

hoàn cảnh của dân chúng mãi mãi ngoài dự đoán của con người.



Ám Tam ôm kiếm đứng bên cạnh Diệp Ly, có chút kỳ quái nhìn chủ tử nhà mình đứng ở cửa khách sạn, không đi vào ngược lại cười với vẻ mặt kỳ

quái, “Công tử, trong thành Vĩnh Lâm này dường như không có nhiều khách

sạn, khách sạn này đã là tốt nhất rồi.”



Diệp Ly liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Vào thôi. Không phải ta chê khách sạn không tốt.” Nói xong, liền dẫn đầu đi vào khách sạn trông có vẻ đơn sơ. Ám Tam nhếch lông mày lưỡi mác, hắn cảm thấy không phải

Vương phi chê hoàn cảnh quá kém. Dù sao trên đường đi, có lúc không thấy thành trấn kế tiếp, thỉnh thoảng bọn họ cũng ngủ ngoài trời, đồng không mông quạnh. Huống chi, lúc ở kinh thành, huấn luyện ở núi Hắc Vân, ngay cả mấy ám vệ bọn họ đều không muốn đặt chân, thế nhưng Vương phi ngay

cả chớp mắt cũng không chớp đã đi vào.



Đi vào khách sạn, so với những khánh sạn trang trí nguy nga lộng lẫy ở Sở kinh và thành Quảng Lăng, khách sạn nhỏ này ngay cả khách sạn hạng

ba cũng không bằng. Nhưng mà khách sạn này thực sự là khách sạn tốt nhất trong thành Vĩnh Lâm. Trong hành lang chỉ bày biện bảy tám cái bàn lớn, ba bàn lớn lúc này đã có ngồi người, lão chưởng quầy đang cúi đầu tính

sổ trong quầy. Mặc dù cả người Diệp Ly là áo vải đơn giản; nhưng mà

tuổi, dung mạo, và khí chất của nàng, còn có Ám Tam dáng người cao ngất, khí thế phi phàm ôm kiếm ở phía sau nên vẫn thu hút ánh mắt của mọi

người trong khách sạn. Lúc này bất luận là du lãm* (du lịch) hay là buôn bán đều không phải thời điểm tốt, cho nên trong khách sạn có vẻ hơi

vắng lặng. Diệp Ly đi đến trước quầy, giơ tay khẽ gõ hai cái, lão chưởng quầy run rẩy ngẩng đầu nhìn Diệp Ly và Ám Tam một lúc, mới hỏi nói:

“Tiểu công tử ở trọ sao?”



Diệp Ly cười một tiếng, “Không ở trọ, chúng ta tới uống trà sao?”



Lão chưởng quầy cười nói: “Công tử họ gì, muốn mấy gian phòng?”



“Sở, hai gian phòng thượng hạng.”



Lão chưởng quầy gọi tiểu nhị, sai tiểu nhị mang hai người đi lên

phòng thượng hạng, Ám Tam thuần thục kiểm tra toàn bộ sương phòng một

lần. Sương phòng của khách sạn nhỏ, cho dù là phòng thượng hạng cũng sẽ

không hoa lệ và rộng lắm. Cũng chỉ là một giường lớn, một tủ treo quần

áo, một bình phong ngăn cái bàn bên ngoài mà thôi. Ám Tam đứng ở cạnh

cửa nhìn Diệp Ly tay chân linh hoạt dọn xong đồ đạc của mình, nhíu mày

hỏi: “Công tử, khi nào chúng ta đi Nam Cương?” Diệp Ly cất kỹ hành lý,

từ sau tấm bình phong, quay mặt lại, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ra hiệu

Ám Tam ngồi xuống, cười nói: “Loại chuyện này không thể gấp. Ta cần. . . Chúng ta cần một người dẫn đường.”



Đối với người lần đầu tiên đi vào vùng đất Nam Cương, bài học không

bao giờ sai chính là bản thân xông bừa nhất định là liều mạng. Mà Diệp

Ly cho rằng lúc này chưa cần thiết phải mạo hiểm.



“Dẫn đường?” Ám Tam khó hiểu.



Diệp Ly cười nói: “Đối với người Trung Thổ chúng ta mà nói Nam Cương

quá thần bí, chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, không dễ đi. Tìm

người địa phương Nam Cương hoặc là người Đại Sở quen thuộc Nam Cương dẫn đường mới là lựa chọn chính xác.”



Ám Tam cau mày nói: “Nhưng là. . . Mang theo người ngoài có thể sẽ kéo chân chúng ta.”



Diệp Ly cầm quạt, thờ ơ gõ bên cạnh bàn, nói: “Cho nên chúng ta phải

đợi, ta đã bảo người tìm xong người dẫn đường rồi. Đáng tiếc hình như

người này chậm hai ngày so với chúng ta.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Ám

Tam, Diệp Ly cười nhưng không nói. Ra hiệu Ám Tam có thể trở về phòng

nghỉ ngơi, Ám Tam biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình, nếu nàng không

muốn nói, cho dù hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra đáp án. Đành phải

đứng dậy với vẻ mặt sầu não, đi về phòng.



Mỉm cười nhìn Ám Tam đi ra ngoài, Diệp Ly lấy hồ sơ trong bọc mà

Thiên Nhất các đưa tới đọc tiếp. Sau khi chiếm được điều tốt, cách làm

việc của Hàn Minh Tích rất đáng tin cậy, trên đoạn đường đi về phía Nam, dường như cách vài ngày nàng sẽ nhận được rất nhiều tư liệu về Nam

Cương mà Thiên Nhất các gửi đến. Diệp Ly đã quen xem hết và nhớ trong

đầu tất cả tư liệu nhận được lúc mới đầu, sau đó thiêu hủy không để lại

dấu tích. Cái trong tay chắc là phần cuối cùng trước khi đi vào Nam

Cương. Trên đường đi, trong đầu nàng đã có chút ấn tượng về tình hình

của Nam Cương và tình hình chung chung, nhưng mà rốt cuộc có mấy phần

chính xác, còn phải chờ sau khi đi vào Nam Cương tìm cách chứng thực

lại. Đọc nhanh như gió, xem hết tập hồ sơ dày trong tay, Diệp Ly lạnh
“Không sao, không cần mang, ta đi theo Quân Duy là được rồi. Quân Duy muốn lên núi đao, ta tuyệt đối không xuống biển lửa, như thế nào đây?”

Hàn Minh Tích dáng tươi cười sáng chói, “Ta thực sự rất hữu dụng ah,

không phải Quân Duy muốn dùng tình báo của Thiên Nhất các sao? Chỉ cần

ta ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể lấy tình báo của Thiên Nhất các, bất

kể là tình báo gì, thực sự so với việc Quân Duy chờ tin tức đưa tới cửa

thuận tiện hơn nhiều.”



Diệp Ly yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: “Ta chỉ sợ Công Tử

Minh Nguyệt biết ta mang theo đệ đệ của hắn đi vào nơi nguy hiểm, quay

đầu lại một cái không cẩn thận ngấm ngầm giết chết ta.”



Nhắc tới huynh trưởng, tâm tình tốt đẹp của Hàn Minh Tích lập tức u

ám đi rất nhiều, hừ lạnh một tiếng nói: “Chớ nói giúp huynh ấy với bổn

công tử, bây giờ huynh ấy ở đâu, còn nhớ rõ ta – người đệ đệ này sao.

Sớm muộn có một ngày chết ở. . . Hừ hừ! Đến lúc đó bổn công tử đi nhặt

xác cho huynh ấy là được.” Trong lòng Diệp Ly khẽ động, mặc dù lần

trước tính kế Hàn Minh Nguyệt, cũng thoát hiểm từ trong tay hắn, nhưng

mà đối với hắn Diệp Ly vẫn có một loại phòng bị giống như bẩm sinh. Mà

đối với Hàn Minh Tích lớn lên cực kỳ giống hắn, lại hoàn toàn không có

loại cảm giác này. Có lẽ là bởi vì Hàn Minh Nguyệt lấy thủ đoạn, năng

lực của một người thành lập Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất

Các, có lẽ là bởi vì những ân oán nói không rõ giữa hắn và Mặc Tu

Nghiêu, có lẽ hoặc là bởi vì hắn là người đầu tiên thực sự có thể uy

hiếp được mình.



Tỉnh bơ nhìn Hàn Minh Tích vẫn tức giận, Diệp Ly thản nhiên nói: “Đã

lo lắng, đi xem thì tốt hơn. Hàn huynh cần gì theo tại hạ chạy khắp nơi, nguy hiểm không nói, ngộ nhỡ Minh Nguyệt Công Tử xảy ra chuyện gì,

chẳng phải sẽ khiến Hàn huynh thương tiếc.” Hàn Minh Tích khẽ giật mình, rất nhanh nở nụ cười, “Huynh ấy có thể xảy ra chuyện gì, trên đời này

người có thể động đến huynh ấy , không có mấy người. Hơn nữa huynh ấy

cũng không cần ta giúp đỡ gì cả, trong mắt huynh ấy ta chỉ biết thêm

phiền phức mà thôi.” Diệp Ly chống cằm cười nhìn hắn, “Ta cho rằng quan

hệ huynh đệ của Hàn huynh và Công Tử Minh Nguyệt huynh rất tốt?”



Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng nói: “Tóm lại, bổn công tử muốn theo

ngươi đi Nam Cương. Cho dù ngươi không cho theo, bổn công tử tự đi theo

một mình. Về phần đại ca ta, không cần ngươi quan tâm, trong thời gian

ngắn huynh ấy không về được Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cũng chả sao.”

Diệp Ly không sao cả nhún vai, nói quá nhiều ngược lại dễ khiến hắn hoài nghi. Đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian không ngắn như

vậy, nàng chung quy có biện pháp biết rõ Hàn Minh Nguyệt đi nơi nào?

Nàng cũng không quên Hàn Minh Nguyệt vì một nữ nhân có quan hệ gì đó với Mặc Tu Nghiêu, thiếu chút nữa hủy thanh danh của nàng. Ai nói sau khi

nhận lỗi, nàng không thể mang thù hả? Chỉ có điều không cần nôn nóng báo thù mà thôi. Về chuyện lợi dụng Hàn Minh Tích……..Diệp Ly liếc nhìn nam

nhân cười vô cùng lẳng lơ, ai bảo hắn là đệ đệ của Hàn Minh Nguyệt,

không nên gặp phải mình?



Thấy Diệp Ly không phản đối nữa, Hàn Minh Tích vui mừng. Lòng tràn

đầy sung sướng lập kế hoạch cho hành trình của bọn họ, “Quân Duy, ta tới Nam Cương nhiều lần rồi, chúng ta có thể đi Thương Sơn dạo chơi trước,

sau đó dọc theo sông Thanh Minh đi về phía tây, vừa vặn đi xem hoa

Phượng Hoàng và lễ hội đèn lồng của Nam Cương, sau đó lại đi thủ phủ của Nam Chiếu, ngươi cảm thấy như thế nào?”



Diệp Ly lãnh đạm nhìn hắn, “Ta cho rằng, Hàn huynh biết rõ chúng ta

vội vã gấp rút lên đường. Theo hành trình của ngươi, cuối tháng năm

chúng ta có thể thấy thủ phủ của Nam Chiếu?” Hàn Minh Tích lập tức suy sụp, rầu rĩ không vui mà nói: “Đã như vậy, chắc là chúng ta đi thủ phủ

của Nam Chiếu trước, đợi Quân Duy xong việc, chúng ta đi xem lễ hội đèn

lồng là được.”



Nhìn Hàn Minh Tích đáng thương, Diệp Ly thấy gân xanh nhảy trên trán

mình đập vô cùng mạnh. Tức giận đuổi người ra ngoài, Ám Tam đứng ở bên

cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nhướn lông mày nói: “Có gì

muốn nói hay sao?”



Ám Tam cau mày nói: “Công tử, Hàn công tử. . .” Hàn Minh Tích người

này bọn họ không biết rõ, nhưng mà Hàn Minh Nguyệt người này, bọn họ có

thể trở thành ám vệ của Vương gia hoặc Vương phi đều đã từng hỏi thăm

qua. Người này rất khó đối phó, mà nếu Hàn Minh Tích là đệ đệ của Hàn

Minh Nguyệt chỉ sợ cũng không phải hạng người lương thiện gì. Càng

quan trọng hơn là. . .thanh danh của Hàn Minh Tích thật sự là không tốt

lắm, Vương phi ở chung với hắn trong một thời gian. . . Nghĩ nghĩ nào đó hậu quả, Ám Tam không tự chủ được run rẩy.



Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Mang theo Hàn Minh Tích có chỗ tốt cũng có

chỗ không tốt, nhưng mà hắn như là đã theo tới chúng ta muốn vung đến

hắn chỉ sợ cũng không dễ dàng. “Mạng lưới tình báo của Thiên Nhất Các

rải rác khắp thiên hạ, quan trọng hơn là có một loại người không thấy

đường cùng sẽ không rút lui, ngươi càng muốn bỏ mặc hắn, hắn càng hào

hứng bừng bừng muốn quấn quít lấy ngươi. Hàn Minh Tích rất rõ ràng chính là loại nhân sĩ nhàm chán này.



Phất phất tay, Diệp Ly nói: “Không cần lo lắng, hiện tại trước mắt

không cần suy nghĩ những thứ khác. Đến Nam Cương tìm đến đại ca trước,

rồi nói tiếp. Có lẽ bây giời Ám Nhị đã tìm được đại ca rồi ah?”



Ám Tam gật đầu nói: “Ám Nhị rất giỏi tìm người, hắn đi nhanh hơn so với chúng ta, có lẽ đã tìm được Từ công tử rồi.”



Diệp Ly gật đầu nói: “Như vậy liền mang theo Hàn Minh Tích, sau khi

đi vào Nam Cương, ngươi chú ý một chút lưu lại manh mối cho Ám Nhị.

Chúng ta đi trước tụ họp với đại ca.”



“Vâng.”