Thịnh Thế Đích Phi

Chương 78 : Lần đầu tiên đến Nam Cương

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Nguyễn Thảo

Beta: Sakura

Buổi sáng thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu, thấy Hàn Minh Tích với vẻ

mặt lẳng lơ ngồi vị trí bắt mắt nhất ở đại sảnh mỉm cười nhìn mình. Trán của Diệp Ly bỗng nhiên nhói đau. Dường như Hàn Minh Tích không cảm giác được sự tức giận trong mắt Diệp Ly, vui vẻ vẫy tay chào nàng, “Quân

Duy, mau tới đây ăn sáng.” Diệp Ly đi qua, nhìn điểm tâm sáng phong phú

đặt ngay ngắn trên bàn, nhướn lông mày cười nói: “Hàn huynh, đồ ăn sáng

thật sự rất phong phú ah.” Hàn Minh Tích khua khua tay, không để ý ánh

mắt mọi người ở đại sảnh đều dừng trên người mình, cười nói: “Quân Duy

ăn nhiều một chút. Đợi đến khi vào Nam Cương, muốn ăn đồ ăn sáng thịnh

soạn như vậy, không dễ thế đâu.”



Diệp Ly cũng không khách khí, kêu Ám Tam ở phía sau, cùng nhau dùng bữa.



Hàn Minh Tích trầm mặc nhìn Ám Tam, nhướn lông mày hỏi: “Vẫn chưa

thỉnh giáo đại danh* (tên) của vị huynh đệ kia. Hộ vệ bên người Quân Duy có bản lĩnh không tầm thường ah.” Dưới tình huống bình thường Hàn Minh

Tích là người tự mình biết mình, thân là em ruột của Các chủ Thiên Nhất, đương nhiên ánh mắt cũng không thấp. Mặc dù khinh công của mình có thể

nói là số một số hai, nhưng mà về phương diện võ công thực sự kém một

chút. Ít nhất võ công của người hộ vệ bên người vị bằng hữu mới quen kia cao hơn hắn nhiều.



Diệp Ly liếc nhìn Ám Tam, thản nhiên nói: “Trác Tĩnh.”



Ám Tam có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Ly. Trác Tĩnh là

tên thật của hắn, sau khi trở thành ám vệ của Vương phi, bình thường

không dùng cái tên này nữa, hắn không nghĩ tới Vương phi lại có thể biết rõ.



Hàn Minh Tích cười nói: “Hóa ra là Trác huynh, về sau làm phiền Trác huynh rồi.”



Ám Tam lãnh đạm nói: “Không dám, Hàn công tử khách khí.”



Một nhóm ba người ăn cơm xong, Ám Tam đi tính tiền, người đàn ông

ngày hôm qua đến bắt chuyện, bên cạnh còn có một người đàn ông trung

niên trông giống quản gia, “Sở công tử, ngươi cũng định lên đường sao?

Vị này. . .Là người công tử mời dẫn đường?” Diệp Ly khẽ gật đầu, không

nói gì. Hai người rõ ràng đều không có ý trả lời, người đàn ông kia vậy

mà một chút xấu hổ cũng không thấy, phối hợp cười nói: “Người của công

tử cũng đã đến đông đủ, không biết có lên đường ngày hôm nay hay không?

Nếu như không ngại chúng ta kết bạn.” Hàn Minh Tích uể oải gảy đồ ăn

trên bàn, nói: “Sao chúng ta phải đi cùng với các ngươi? Mỗi người một

đường không phải tốt sao?”



Nam tử cười nói: “Mọi người cùng đi Nam Cương, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng an toàn hơn không phải sao? Theo tại hạ biết. . .

Chúng ta rời khỏi Toái Tuyết quan hình như là lãnh thổ của bộ tộc Lạc Y

rồi, ngày hôm qua hai vị…”



Diệp Ly giương mắt, khó hiểu nhìn người đàn ông kia nói: “Các hạ đã

biết chúng ta đắc tội thiếu chủ bộ tộc Lạc Y, sao còn khăng khăng cùng

đi với chúng ta ?”



Nam tử bĩu môi nói: “Bộ tộc Lạc Y thì như thế nào? Mặc dù người Nam Chiếu quen dùng độc, nhưng mà chưa chắc chúng ta đã sợ hắn.”



Trong lòng Diệp Ly thầm gật đầu, bên người các ngươi có Bệnh thư sinh người nổi tiếng dùng độc đương nhiên không cần sợ độc của Nam Cương.

Nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Đã như vậy, phiền toái các hạ rồi. Vẫn chưa

thỉnh giáo đại danh của các hạ.” Nam tử cởi mở cười nói: “Tại hạ Trịnh

Khuê, vốn là tiêu đầu, hiện tại làm hộ viện kiếm miếng cơm ăn. Đây là

quản gia nhà ta, bên kia là lão gia nhà chúng ta. Còn người kia. . .”

Người đàn ông tự xưng là Trịnh Khuê nhìn người thư sinh ốm yếu đang dựa

vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần nói: “Nghe nói là cao thủ lão gia

dùng giá cao mời đến. Nhưng mà. . . Ha ha, ta nhìn không ra giỏi ở chỗ

nào, ngược lại thân thể quá yếu ớt.”



Diệp Ly gật đầu nói: “Thì ra là thế, Trịnh hộ vệ hữu lễ rồi. Đã như vậy, chúng ta lên đường?”



Thấy Diệp Ly đồng ý, hiển nhiên Trịnh Khuê hết sức cao hứng, hào sảng cười nói: “Tại hạ đi báo với lão gia nhà ta một tiếng.” Nghiêng mặt

nhìn Trịnh Khuê và Quản gia kia trở về thương lượng với ông chủ phú

thương một lúc, dường như ông chủ phú thương có chút bất mãn, nhưng mà

vẫn đồng ý. Sau đó một nhóm bốn người, từng người trở về phòng thu dọn

đồ đạc. Đưa mắt nhìn bóng dáng bốn người lên lầu, Diệp Ly thờ ơ liếc Hàn Minh Tích một cái, Hàn Minh Tích ủy khuất nằm bò trên mặt bàn, nhìn

Diệp Ly: “Quân Duy, ta lại làm sai cái gì?”



Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nghiêng người liếc hắn, nói: “Hàn công tử, ngươi nhỏ tiếng một chút không được sao?”



“Nhỏ tiếng?” Hàn Minh Tích khó hiểu, hỏi: “Bổn công tử cũng không

phải người có tiếng tăm gì, sao phải nhỏ tiếng?” Rất ít người biết hắn

là Công Tử Phong Nguyệt, bằng không thì bọn họ sớm đã bị những nhân sĩ

tự xưng chính nghĩa kia vây đánh rồi. Diệp Ly giống như cười mà không

cười, nhìn hắn nói: “Ngươi là người sống theo kiểu không phô trương,

đúng vậy, nhưng mà gương mặt của ngươi lớn lên rất khoa trương. Ngươi

nghĩ Bệnh thư sinh chưa từng gặp qua Công Tử Minh Nguyệt? Ngươi nghĩ hắn biết Công Tử Minh Nguyệt là Các chủ của Thiên Nhất các hay không?” Hàn

Minh Tích mở trừng hai mắt, vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Ly, nhỏ giọng nói:

“Cái kia. . . Đại ca ta và Các chủ Diêm Vương các là bằng hữu. Cho nên. . . Có lẽ Bệnh thư sinh đã gặp qua ta. Xem ra hắn biết chúng ta nhận ra

hắn rồi.”



“Rất hiển nhiên là như vậy.” Diệp Ly mặt không biểu tình nói.



“Sao bọn họ phải mời chúng ta cùng đi?” Hàn Minh Tích thấp giọng hỏi, “Nếu như là bởi vì thân phận của ta, hắn nên trực tiếp chào hỏi ta mới

đúng. Dù sao quan hệ giữa đại ca ta và Các chủ của Diêm Vương các cũng

rất tốt.”



Diệp Ly lắc đầu nói: “Chắc là không phải, trước khi ngươi đến, bọn họ đã mời ta một lần, bị ta cự tuyệt.”



Hàn Minh Tích vuốt cằm nói: “Bệnh thư sinh ngàn dặm xa xôi chạy đến
hận không phân biệt rõ được sao?



“Đúng vậy.” Người thanh niên đối diện cười hắc hắc nói, “Bổn công tử

bắt được ngươi nhất định sẽ lột sống da mặt của ngươi. Hắc hắc. . . Mặt

của ngươi bổn công tử đã muốn, cho nên ngươi ngoan ngoãn đến đây, đừng

khiến bảo bối của bổn công tử làm hỏng mặt của ngươi.” Mọi người trầm

mặc, một lúc sau Hàn Minh Tích mới sờ khuôn mặt yêu quý của mình hỏi:

“Không phải ngươi lấy mặt của ta dán trên mặt ngươi chứ?”



Thanh niên cười đắc ý nói: “Đúng vậy, bổn công tử phải nghĩ rất lâu

mới nghĩ ra biện pháp như vậy đấy. Đáng tiếc vẫn chưa tìm được một khuôn mặt phù hợp, vốn nhìn tên tiểu bạch kiểm kia không tệ, nhưng mà hiện

tại bổn công tử cảm thấy mặt của ngươi tốt hơn.” Dung nhan tuấn mỹ của

Hàn Minh Tích dưới ánh trăng lập tức trở nên hơi dữ tợn, muốn khuôn mặt

của Công Tử Phong Nguyệt hắn, không thể tha thứ!



“Cái này. . . Nhỏ quá, không hợp lắm?” Diệp Ly nhíu mày, nhìn khuôn

mặt nhỏ ốm yếu của thanh niên kia, lại nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hàn

Minh Tích, mặt của Hàn Minh Tích ít nhất cũng to hơn ba phân tên thanh

niên kia.



“Quân Duy!” lông mày Hàn Minh Tích nhếch lên, oán hận nhìn Diệp Ly.



Người thanh niên kia hiển nhiên cũng bị mấy lời của Diệp Ly kích

thích, nổi giận hét lên, “Ai cần ngươi lo cho bổn công tử! Bổn công tử

muốn đem đám các ngươi tất cả làm thành mặt nạ da người. Bắt bọn họ lại, toàn bộ phải còn sống. Không đúng. . . Cái tên mập mạp kia chết cũng

được!” Trên mặt mấy người điều khiển rắn đều là vẻ khó xử, muốn giết

chết đám người này rất dễ dàng, chỉ cần thả rắn qua cắn là được, bầy rắn hàng trăm hàng ngàn con này có thể cắn chết hết. Nhưng mà muốn bắt sống thì không dễ dàng như vậy, những người này cũng không phải là người

trói gà không chặt. Mặc dù mấy người điều khiển rắn do dự, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân hiển nhiên không thể không để đấy không quan tâm.

Đành phải thồi sáo lần nữa thúc giục bầy rắn.



Rầm rầm!



Mấy ngọn lửa đột nhiên luồn lên, trong tiếng sáo dồn dập, bầy rắn

cũng không lên một loạt, mà là dừng lại ở chỗ cách bọn họ bốn năm trượng do dự không tiến lên. Vừa rồi nhân lúc Diệp Ly và Hàn Minh Tích nói

chuyện với thiếu chủ bộ tộc Lạc Y kia , Ám Tam đã lén lút đem tất cả

thuốc đuổi rắn bọn họ mang theo, rắc khắp nơi xung quanh bọn nó. Thấy

bầy rắn liên tục bị thúc giục, tiếng sáo của người điều khiển rắn càng

dồn dập sắc bén hơn. Bầy rắn cũng nóng nảy lợi hại hơn. Diệp Ly nhướn

lông mày nhìn Hàn Minh Tích hỏi: “Hàn huynh sẽ thổi một khúc chứ?” Hàn

Minh Tích bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta sẽ không điều khiển rắn.”



Diệp Ly không quan tâm, “Không thổi cũng phải thổi, thổi một bài thôi là được. Tốt nhất dùng nội lực. Qua bên kia thổi đi .” Chỉ chỉ rừng cây phía sau, “Tốt nhất là có thể di chuyển bốn phía.”



Tuy không hiểu ý của Diệp Ly, nhưng Hàn Minh Tích cũng không để ý

nhún vai nói: “Được rồi, nghe Quân Duy.” Rút ống tiêu, Hàn Minh Tích

nhảy lên ngọn cây bên cạnh bắt đầu thổi một bài. Ca khúc mang theo nội

lực, nghe thật không thoải mái chút nào, ít nhất đối với Diệp Ly nội lực không vững mà nói, rất không thoải mái. Hàn Minh Tích đứng trên ngọn

cây vừa thổi vừa thay đổi phương hướng, hoàn toàn giống như đi trên đất

bằng. Diệp Ly nhìn thấy cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ.



Thời gian dần qua nhóm người điều khiển rắn hoảng sợ phát hiện hình

như bầy rắn bắt đầu không nghe theo sự chỉ huy, đặc biệt là bầy rắn phía trước, thậm chí bắt đầu bò trở về. Vội vàng nắm chặt sáo thổi, nhưng mà những người điều khiển rắn này không tinh thông võ công, nội lực cũng

bình thường. Luận bàn âm thanh căn bản không thể so với Hàn Minh Tích.

Tiếng tiêu của Hàn Minh Tích dần dần áp chết tiếng sáo dồn dập chói tai. Bệnh thư sinh bên cạnh dường như đã hiểu ra cái gì, đồng dạng phi thân

lên lướt qua đầu cành, tiện tay ngắt lá cây bay tới cây bên cạnh thổi. Dường như bầy rắn rốt cục chịu không nổi nữa, bầy rắn tới gần chỗ xung

quanh mấy người Diệp Ly bắt đầu quay về, chỉ còn lại một vài con rắn

phân tán bốn phía tiếp cận mấy người Diệp Ly.



“Chuyện gì xảy ra? !” Người thanh niên kia kinh sợ la lên. Sắc mặt

mấy người điều khiển rắn cũng bắt đầu trắng bệch, nhao nhao lui về phía

sau, sáo trên tay tiếng không dám dừng. Nhưng mà vẫn có rất nhiều xà tản ra chậm rãi đi về bốn phía. Diệp Ly đứng ở bên đống lửa, lãnh đạm cười

lạnh, rắn sợ hùng hoàng, sợ chán ghét thuốc đuổi rắn, và đồ có tính

kích thích, sợ lửa là thiên tính. Mà cái gọi là điều khiển rắn, thính

giác của rắn gần như là không có, hoàn toàn dựa vào chấn động trong

không khí cảm ứng xung quanh, cái gọi là tiếng sáo điều khiển rắn chẳng

qua là huấn luyện thói quen của loài rắn cùng một loại chấn động mà

thôi. Một khi chấn động này bị quấy rối, bầy rắn không tiếp nhận sự

khống chế, rắn độc bọn nó ghét ánh lửa, hiển nhiên chúng thích bò đi nơi khác hơn.



“Ah ah. . .Đừng!” Một vài con rắn bò trở về, rất nhanh di chuyển đến

dưới chân người thanh niên kia. Hiển nhiên trên người thanh niên kia

không thiếu thuốc đuổi rắn, rắn không tiến lên cắn hắn, nhưng mà hắn

vẫn bị dọa không nhẹ. Ám Tam khó hiểu hỏi: “Người Nam Cương sợ rắn sao?” Diệp Ly nhún vai cười nói: “Luôn luôn có hai người ngoại lệ không phải

sao?”



Lương lão gia vừa lau mặt mồ hôi trên mặt vừa cười nói: “May mà có Sở công tử nghĩ ra ý kiến đó, khiến bầy rắn này rút lui như vậy.”



Diệp Ly khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Những con rắn

này bò đi, các nàng thực sự có thể tháo gỡ thời gian cấp bách, nhưng mà

nhiều rắn độc như vậy, nếu thật chạy thoát, người đi đường qua lại thực

sự phiền phức. Nhìn thoáng qua người thanh niên đang bối rối ở đối diện, ánh mắt Diệp Ly trầm xuống, nói với Ám Tam: “Giết hắn đi!”



Đối với việc Diệp Ly thực sự nghiêm túc ra lệnh, Ám Tam chưa bao giờ

hỏi lý do, Diệp Ly còn chưa nói xong thì trường kiếm trong tay Ám Tam đã lóe lên, cả người bay lên không trung như mũi tên nhọn bình thường bắn

về phía nam tử thanh niên kia. Nam tử thanh niên kia vốn đang lúng túng, lúc này thấy trường kiếm của Ám Tam bay hướng thẳng đến người mình,

dưới ngây ra như phỗng ngay cả trốn tránh cũng quên, chỉ có thể ngớ ra

nhìn đầu mũi tên lao về phía mình–



“Hạ thủ lưu tình!” Tiếng kêu to từ rừng cây bên cạnh vội vàng vang lên.