Thịnh Thế Đích Phi

Chương 79 : Sự uy hiếp của Bệnh thư sinh

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Nguyễn Thảo



“Hạ thủ lưu tình!”



“Trác Tĩnh!” Diệp Ly trầm giọng kêu lên, mắt Ám Tam trầm xuống, nhanh chóng thu hồi trường kiếm trên không

trung, khẽ lật, rơi trên ngọn cây cách đó không xa. Như vậy, bên này có

ba người ngồi trên ngọn cây cao, tùy thời có thể phát động công kích.

Còn bên kia nếu là vẫn không kịp khống chế bầy rắn, tuyệt đối lâm vào

hoàn cảnh xấu.



Một người đàn ông trung niên

cao lớn mặc quần áo và trang sức Nam Cương từ trong rừng cây đi ra, hoa

văn trên quần áo giống với người nam tử trẻ tuổi kia, vô ý lộ ra khí tức của người bề trên khiến mọi người đều biết người mới tới nhất định là

người có địa vị cao trong bộ tộc Lạc Y. Người đàn ông trung niên bước

nhanh tới, bầy rắn nhao nhao mở ra một con đường, hiển nhiên rất sợ khí

tức của người vừa tới, “Các vị bằng hữu Đại Sở, tiểu nhi ngu dốt xấu xa

đắc tội các vị, kính xin hạ thủ lưu tình. Bộ tộc ta nhất định có lễ vật

khoản đãi các vị khách quý.”



Trong lòng Diệp Ly cười lạnh,

ngu dốt xấu xa? Người đàn ông này từ lúc mới bắt đầu đã ở trong rừng

cây, mãi đến khi con trai mình thật sự gặp nguy hiểm thì mới ra mặt,

hiện tại nói một câu ngu dốt xấu xa đã muốn qua loa cho xong.



Hàn Minh Tích đứng trên ngọn

cây, bóng dáng thon dài nhấp nhô lên xuống theo ngọn cây, “Thực sự là

quá ngu dốt xấu xa. Tộc trưởng bộ tộc Lạc Y, đức hạnh này của quý công

tử này ma sao ngươi dám thả hắn hoành hành ở bên ngoài?” Sắc mặt của

người đàn ông trung niên lúng túng, đi đến chỗ người nam tử trẻ tuổi

kia, lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, nam tử trẻ tuổi lập tức như lá cây bị

lửa đốt, co rúm lại lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu lên nhìn

người đó. Lúc này người đàn ông trung niên mới hừ nhẹ một tiếng, đi về

phía trước chắp tay nói với mấy người Diệp Ly: “Tại hạ là Lặc Khương –

tộc trưởng bộ tộc Lạc Y, đây là Lặc Nam – con trai ta. Có gì đắc tội

kính xin các vị khách đến từ Trung Nguyên tha thứ” Hiển nhiên vị tộc

trưởng này tốt hơn con trai không chỉ về tướng mạo mà còn cả về cách nói chuyện làm việc, hoàn toàn nhìn không ra hai người này là cha con.



Diệp Ly nói: “Mặc dù đạo đãi

khách của quý bộ tộc hơi dọa người một chút, nhưng mà ta nghĩ bây giờ

tộc trưởng Lạc Y nên cho người thu dọn đám động vật nhỏ này trước có

được hay không?” Bọn họ đứng ở trong vòng có thuốc đuổi rắn và xung

quanh đống lửa, bầy rắn bị mất khống chế nhao nhao tránh né, bò sang

hướng khác, qua một thời gian dài rồi cho dù bảo người đi tìm, cũng chưa chắc có thể tìm về được toàn bộ. Tộc trưởng Lạc Y gật đầu, phất tay với người điều khiển rắn xung quanh, người điều khiển rắn lại bắt đầu thổi

sáo, có mấy con bò đi hướng khác, hiển nhiên là đi tìm những con rắn

đang bò loạn khắp nơi kia. Phân phó xong việc này, tộc trưởng Lạc Y mới

quay đầu lại cười nói với mấy người Diệp Ly: “Các vị ở gần chỗ ở của tộc ta, bởi vì sự vô lễ của Lặc Nam mà bị quấy nhiễu. Không bằng tới trong

trại của chúng ta nghỉ ngơi trước, coi như tại hạ nhận lỗi với mấy vị.”



Diệp Ly do dự một chút,

nghiêng đầu liếc nhìn ba người trên cây. Hàn Minh Tích vẻ mặt không sao

cả, Ám Tam đương nhiên sẽ không trái ý Diệp Ly. Ngược lại là Bệnh thư

sinh hơi nhíu mày, nói: “Chúng ta vội vã lên đường, không làm phiền tộc

trưởng Lặc Khương.”



Tộc trưởng Lạc Y nhướn lông

mày, lắc đầu liên tục nói: “Điều này sao nói là phiền toái. Khiến các vị khách đến từ Trung Nguyên bị kinh hãi, thật sự có tổn hại đến thanh

danh hiếu khách của bộ tộc Lạc Y chúng ta. Kính xin mấy vị khách đi đến

trong trại nghỉ ngơi, ngày mai tại hạ phái người tự mình tiễn đưa mấy vị đến thủ phủ phía trước là được.” Nghe xong lời nói của hắn, trong lòng mấy người Trung Nguyên ở đây không khỏi bĩu môi. Người Nam Cương nổi

tiếng là bài ngoại (*loại bỏ những gì của nước ngoài), cho nên trừ một

số thương nhân gan dạ và người có năng lực tự bảo vệ mình, người Trung

Nguyên bình thường tuyệt đối sẽ không đi vào Nam Cương. Nhưng mà so với

các bộ tộc khác ở lãnh địa Nam Cương mà nói, bộ tộc Lạc Y giáp biên giới Đại Sở thực sự được coi là nhiệt tình hiếu khách. Nếu như có người bản

địa Nam Cương dẫn đường, đoạn đường này xác thực sẽ dễ đi hơn rất nhiều.



“Điều này. . . Vậy thì quấy

rầy tộc trưởng rồi.” Thấy Bệnh thư sinh quyết định đồng ý, Diệp Ly cũng chỉ nhướn lông mày, không mở miệng phản bác.



Hiển nhiên tộc trưởng Lạc Y

rất cao hứng, chủ nhân nhiệt tình đưa các vị khách đi thu dọn hành lý.

Diệp Ly, Ám Tam, Hàn Minh Tích vốn không có nhiều đồ đạc gì, Diệp Ly cúi người nhặt bọc đồ đặt ở tảng đá bên cạnh lên, ném cho Ám Tam vẫn ở trên cây, Hàn Minh Tích tự mình thu dọn. Bệnh thư sinh cũng là một thân nhẹ

nhõm, ngược lại Lương lão gia dưới sự giúp đỡ của quản gia và hộ vệ bận

bịu một lúc lâu mới xong. Nhưng mà hắn cẩn thận bảo vệ không cho người

Nam Cương đụng vào hành lí mình, hành vi thật sự khiến Diệp Ly hơi tò

mò, cái bọc kia có vẻ hơi to, rốt cục đựng cái gì, nhìn cân nặng dường

như không giống vàng bạc thật.



Trại của bộ tộc Lạc Y vốn cách nơi bọn họ không xa. Cưỡi ngựa đi chưa đầy một phút đã tới nơi. Đương

nhiên vốn dĩ ngựa của bọn họ từ lúc bầy rắn tiến vào đã bị dọa chạy,

không chạy thì cũng đã chết. Bọn họ dùng ngựa do bộ tộc Lạc Y cung cấp,

đây cũng là nguyên nhân Diệp Ly không phản đối đi đến Trại của họ. Ngoại trừ trại này, chỗ kế tiếp có người ở có thể mua được ngựa ít nhất

cũng hơn hai trăm dặm, nếu như không đi, có nghĩa là chặng đường kế tiếp của bọn họ rất có thể phải đi bộ.



Trại của bộ tộc Lạc Y xây dựng ở giữa sườn núi, đường đi ngược lại cũng không bằng Trung Nguyên đồn
không phải người bình thường. Nhưng mà. . . Hiện tại các ngươi hối hận

chỉ sợ đã không còn kịp rồi.” Bệnh thư sinh cười lạnh nói.



“Có ý gì?” Hàn Minh Tích mắt hí hỏi.



Bệnh thư sinh nói: “Ngay sau khi ta vừa rời khỏi tiểu lâu, ta đoán họ Lương kia đã không ở trong tiểu lâu rồi.



“Ngươi cố ý đúng không?” Hàn

Minh Tích nói. Bệnh thư sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, vỗn dĩ họ Lương

đến Nam Cương là để tìm bộ tộc Lạc Y, mà tối hôm qua bọn họ đến, không

phải là vì tìm chúng ta gây phiền phức mà là tới tiếp ứng cho hắn.” Hàn

Minh Tích cau mày nói: “Thì sao?” Bệnh thư sinh hừ nhẹ nói: “Như thế

nào? Hắn đã đến được nơi muốn đến, người biết rõ hành tung của hắn,

đương nhiên phải. . . diệt khẩu toàn bộ. Không mời chúng ta đến chỗ này, ngộ nhỡ có ai đó chạy thoát, chẳng phải bọn họ kiếm củi ba năm thiêu

một giờ sao?”



“Hôm trước Trịnh Khuê qua mời chúng ta đồng hành là chủ ý của ngươi sao?” Diệp Ly nhìn Bệnh thư sinh bình tĩnh hỏi.



“Đúng vậy, Trịnh Khuê cho rằng hắn chẳng qua là hộ tống họ Lương đi Nam Chiếu buôn bán. Ta nói cho hắn biết hai người các ngươi thân thủ bất phàm, kết bạn trên đường đi, có

người chăm sóc. Nói thực ra. . . Ta vốn không muốn chọn các ngươi, nhưng mà lúc này thật sự không có mấy người muốn đi Nam Cương. Mà ta lại cần người giúp đỡ có thân thủ không tệ. Vừa vặn Hàn công tử và ta cũng coi

như có chút quan hệ không phải sao?”



Hàn Minh Tích cười nói: “Ta

hơi tò mò, sao ngươi không cần người của Diêm Vương Các, tin rằng không

ít người ở trong Diêm Vương Các bằng lòng xông pha khói lửa vì các hạ?”



Bệnh thư sinh mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của bản thân ta.”



Diệp Ly đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn bên ngoài vẫn mưa lớn, mới xoay người nói: “Bảo vật mà Lương lão

gia sở hữu rốt cuộc là cái gì, khiến người như công tử phải hao phí tâm

sức như thế?”



“Điều này Sở công tử không nên biết thì tốt hơn. Dù sao biết càng ít càng an toàn, nể mặt mũi Hàn công tử, sau này ta không ra tay với các ngươi.” Bệnh thư sinh trầm mặt cam

đoan nói. Diệp Ly lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Thật xin lỗi,

ta là người rất không thích bị người ta lừa gạt đem làm vũ khí sử dụng.”



Bệnh thư sinh cười lạnh nói:

“Ngươi không giúp ta cũng không được. Ngươi tự mình nhìn thật kỹ bên

ngoài đi.” Hàn Minh Tích nhanh chóng bay tới bên cạnh cửa sổ xem, phong

cảnh nơi xa trong cơn mưa như ẩn như hiện, trong không khí ngầm truyền

đến mùi hương nhạt kỳ lạ. Diệp Ly kéo Hàn Minh Tích ra, dễ dàng đóng cửa sổ lại. Bệnh thư sinh nhìn Diệp Ly gật đầu khen: “Ta quả nhiên không

nhìn lầm, Sở công tử cũng hiểu rất rõ độc dược.” Diệp Ly lắc đầu nói:

“Ta không có hiểu biết gì độc dược, nhưng mà thời gian trước ta bị hạ

thuốc mê do Nam Cương chế tạo, cho nên khá cảnh giác mà thôi.”



Lần đó sau chuyện bị té ngã vì Diệp Nguyệt, Diệp Ly nhiều lần cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó. Cuối cùng xác định Diệp Nguyệt không phải bị hạ độc sau khi vào điện của

mình, mà là các loại thuốc mê đó đã đặt ở đó từ trước, cửa điện của cung Dao Hoa bày hai bồn hoa lan sắp nở, còn có trong điện cũng bày hai bồn

hoa lan tương tự. Sau này khi nàng bị Mặc Cảnh Lê nhốt trong tiểu viện

cũng nhìn thấy cây hoa lan giống thế. Đương nhiên có lẽ đây không phải

là hoa lan, chỉ là lớn lên giống mà thôi.



Bệnh thư sinh nói: “Đường đi

lên núi của chúng ta cũng bị chặn rồi, mà hoa cỏ trên sườn núi bên

ngoài kia. Hiện tại Hàn công tử nghe một chút không sao, cũng không có

trở ngại lớn gì. Loại hoa độc này chỉ có hiệu quả lúc ban ngày hơn nữa

là trời nắng. Nhưng mà khi mưa dừng, hương hoa này sẽ biến thành kịch

độc, người ngửi được nửa bước cũng khó đi.” Hàn Minh Tích nhìn hắn nói:

“Ngươi có giải dược?”



Bệnh thư sinh ngạo nghễ nói: “Chỉ là loại độc nhỏ, khó gì?”



Hàn Minh Tích trở chỗ ngồi,

ngồi xuống nói: “Cho nên, trừ phi chúng ta chịu giúp ngươi bằng không

thì ngươi sẽ không cho chúng ta giải dược? Hiếm khi trời mưa, chúng ta

không nhân cơ hội này xuống núi sao?” Bệnh thư sinh cười nói: “Người tập võ lên núi xuống núi đương nhiên không cần băn khoăn có đường đi hay

không. Các ngươi có thể đi ra ngoài thử nhìn xem, vừa vặn giúp ta dẫn

dắt mấy độc trùng kia rời đi.” Hàn Minh Tích nhớ tới bầy rắn chi chít

tối hôm qua, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, vội vàng vuốt cánh tay mong

đợi nhìn Diệp Ly.



Diệp Ly đứng chắp tay, lạnh

nhạt nói: “Vậy ta có thể giả như, công tử không chỉ có giải dược đối phó với những độc hoa độc thảo kia, mà còn có biện pháp xử lý rắn độc, độc

trùng. Điều chúng ta phải làm chỉ là đối phó những người kia sao?”



Bệnh thư sinh tâm tình tốt gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sự không thoải mái trước đó khi bị người khác chọc vào điểm yếu rốt cục giảm đi một ít, sát khi trong ánh mắt khi nhìn

Diệp Ly cũng biến mất. Diệp Ly trầm ngâm một lát, mới gật đầu nói: “Ta

có thể đáp ứng công tử.”



“Này, Quân Duy, ngươi không sợ hắn đổi ý cuối cùng giết người diệt khẩu sao?” Hàn Minh Tích thấp giọng nhắc nhở, Bệnh thư sinh cũng không phải người tốt bụng gì. Diệp Ly mỉm

cười, “Ta tin tưởng lời hứa của Tam đương gia Diêm Vương các.”



“Đã như vậy, quyết định như vậy đi.”