Thịnh Thế Đích Phi

Chương 81 : Cứu người thoát khỏi vòng vây

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Thời gian chưa đầy một lát, tiếng bước chân của Lặc Khương lại vang

lên lần nữa. Sắc mặt Lặc Khương âm trầm một lần nữa trở về phòng vứt cho Lương lão gia một chiếc hộp gỗ xinh xắn nói: “Ta đã phân phó người đi

xử lý bốn người kia rồi, đồ thì ngươi lấy được rồi, chờ một lát nữa ta

phái người đưa ngươi đến đô thành Nam Chiếu.” Lương lão gia mở chiếc hộp ra nhìn nhìn, rồi thoả mãn gật đầu nói: “Rất tốt, đã như vậy chúng ta

cũng không trì hoãn thời gian nữa. Quản gia và hộ vệ của ta đâu?” Lặc

Khương khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Cái tên quản gia kia của ông

bây giờ chân còn đang mềm nhũn không đi đường nổi kìa. Về phần tên hộ vệ lại càng vô dụng, lúc đi xuống đã rớt xuống đáy vực rồi. Người Trung

Nguyên đúng là đồ vô tích sự!”



“Ngươi!” Lương lão gia nhịn cơn tức xuống, nói: “Ta biết rồi, mau đưa ta đi Nam Chiếu đi.”



“Rất tốt.” Lặc Khương thoả mãn gật đầu nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sẽ lập tức lên đường.”



Ngoài điện, Diệp Ly nhìn sang Hàn Minh Tích một cái. Hàn Minh Tích im lặng lắc đầu, dưới đáy vực quả thực có không ít thi thể, nhưng đều là

xương trắng bị gió thổi mưa dầm một thời gian dài, cũng không có thi thể của Trịnh Khuê. Chỉ sợ Trịnh Khuê không phải là trượt chân rớt xuống

vực, mà bị những người Nam Cương kia xử lý rồi.



Bệnh thư sinh cũng không vội vã làm gì Lương lão gia, bởi vì hai

người Nam Cương bị Bệnh thư sinh hạ độc chết lúc trước đã bị người khác

phát hiện. Địa cung (*) vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.

Lương lão gia dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp hộ vệ đã rời đi, bốn

người Diệp Ly cũng chỉ có thể phân tán ra tránh né kiểm tra của thị vệ

mà chuẩn bị ra ngoài. Ám Tam đương nhiên đi cùng Diệp Ly, Hàn Minh Tích

đành phải yên lặng không tình nguyện mà đi theo Bệnh thư sinh.



(*) địa cung: cung điện dưới mặt đất



“Công tử, chúng ta. . .”



Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Trước tiên chúng ta không đi, vào xem đã.”

Không còn hai kẻ vướng chân vướng tay Bệnh thư sinh và Hàn Minh Tích,

đương nhiên hai người làm việc càng thêm dễ dàng, cẩn thận lẻn vào chỗ

sâu của địa cung. Địa cung này cũng không quá lớn, chỉ được chia thành

bảy tám gian phòng. Hai người lục soát hết mấy gian phòng một lần, cũng

không phát hiện thứ gì hữu dụng, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào

một gian phòng ở chỗ sâu nhất. Khác với những gian phòng kia, cửa lớn

gian phòng này bị đóng chặt, mà ở cửa ra vào còn có hai người thủ vệ Nam Cương cầm binh khí trong tay. Diệp Ly nhìn Ám Tam một cái, thuần thục

vẽ ra một động tác tay: ngươi trái, ta phải!



Ám Tam gật đầu, hai người nhẹ nhàng linh hoạt tiếp cận cửa ra vào,

sau đó đồng thời ra tay một trái một phải chế trụ hai gã thủ vệ. Ám Tam

không tiếng động vặn gãy cổ đối phương, Diệp Ly nhìn người ngất đi trong tay, nhíu nhíu mày kéo người đặt vào một chỗ khuất ở một bên. Nhìn ổ

khóa trên cửa lớn, Diệp Ly nhíu mày lật tay rút ra một chiếc trâm cài

tóc bằng vàng từ trong tay áo, nhẹ nhàng vặn một cái rồi rút ra cây kim

vàng sắc bén nhọn hoắc trong trâm vàng và xoay vài cái ở trong ổ khóa,

một tiếng răng rắc vang lên từ ổ khóa lớn. Diệp Ly nhẹ gật đầu với Ám

Tam đang đứng ở chỗ tối, đẩy cửa ra rồi lách mình đi vào cửa lớn. Ám Tam cảnh giác ngồi xổm xuống, từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm động

tĩnh xung quanh, qua một lúc lâu Diệp Ly lại vọt ra từ bên trong, rồi

khóa cửa lại lần nữa.



Đại khái bởi vì lúc trước một tổ kia của Hàn Minh Tích và Bệnh thư

sinh hấp dẫn quá nhiều binh lực, nên Diệp Ly và Ám Tam rõ ràng cảm giác

được người tìm kiếm ít hơn rất nhiều so với lúc nãy. Trên đường đi tìm

kiếm dọc theo dấu hiệu Hàn Minh Tích âm thầm để lại, chưa đến nửa khắc

đồng hồ hai người đã thấy ánh sáng phía trước cửa động. Nhưng mà khi còn cách một đoạn sẽ rời khỏi cửa động thì nghe thấy mùi hương hoa nguy

hiểm từ bên ngoài bay vào, giống hệt như hương hoa trên núi. Ám Tam lấy

ra mấy viên đan dược ở trong lồng ngực đưa cho Diệp Ly, Diệp Ly nghiền

nát rồi đặt dưới mũi hít vào, thấp giọng cười nói: “Lấy từ chỗ Bệnh thư

sinh sao?” Không có người ngoài ở đây, nét mặt của Ám Tam sinh động hơn

rất nhiều, hơi cười đắc ý nói: “Đúng vậy, trên người hắn mang độc dược

nhiều lắm, thuộc hạ sợ làm sai nên cũng không dám lấy thêm. Đây là loại

dược hắn cho chúng ta lúc trước. Đại khái có thể bảo đảm được nửa canh giờ.”



“Quá tốt.” Hai người mỗi người dùng một viên đan dược, Ám Tam nhất mã đương tiên (*) đi đến cửa động dò xét, sau đó mới quay đầu vẫy vẫy tay với Diệp Ly.

Hai người cẩn thận vọt ra cửa động nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, một mảnh đỏ tươi ùn ùn kéo đến trước mắt. Cửa động ở cách

đáy vách núi chưa đến hai mét, dưới đáy cốc toàn bộ nở đầy đều là những

đóa hoa đẹp đẽ màu đỏ chót, hơn nữa gần như dưới gốc mỗi một cây hoa đều có một con rắn màu đỏ đen quấn lấy, thậm chí còn có một vài con trườn

lên trên cành hoa mà lắc lư. Diệp Ly cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của Hàn Minh Tích sau khi xuống đây không nhịn được phải chửi ầm

lên trước kia. Cái nơi quái quỷ này khiến cho người ta nhìn mà không

nhịn được phát lạnh. Có điều, mở lối ra ở nơi nguy hiểm thế này, người

Nam Cương không dùng thị vệ quan sát canh gác ngược lại cũng không tính

là tự đại.



(*) nhất mã đương tiên: xung trận ngựa lên trước – ý chỉ xung phong lên trước



“Có thể đi qua không?” Diệp Ly chỉ chỉ vách núi đối diện hỏi.



Ám Tam nhìn nhìn, gật đầu nói: “Có lẽ không có vấn đề gì.”



“Cẩn thận một chút, té xuống thì không ai cứu sống nổi đâu.” Chỉ cần

vừa rơi vào trong biển hoa thì chỉ sợ lập tức có thể bị những thứ hoa và rắn này nuốt lấy đến hài cốt cũng không còn nữa. Ám Tam nhíu nhíu mày

nói: “Công tử đi qua đó được không?” Hắn có thể dùng khinh công bay qua, nhưng mang theo người chắc chắn là không qua nổi, nhưng khinh công của

công tử chỉ sợ cũng không đủ tự mình bay qua. Mà địa thế ở đây quá thấp, dây thừng chắc cũng không dùng được. Không cẩn thận thì bất cứ lúc nào

cũng có thể bị những con rắn kia luồn lên cắn. Diệp Ly bất đắc dĩ giận

dữ nói: “Cái nơi rách nát này thật khiến cho người ta đau đầu, chỉ là
tối màu, trên nắp hộp lại khắc mấy thứ vặn vẹo không biết là chữ hay là

tranh đồ vật. Có thể nhìn ra được trên hộp có lẽ vốn trang trí gì đó, nhưng hiện tại bên trên cái kia tất cả đều là hố nhỏ gồ ghề. Đồ trang

trí bên trên hiển nhiên đã bị người móc ra.



Lặc Khương kiểm tra một chút cơ quan khóa bên trên cái hộp cũng không có dấu vết bị mở ra, trong lòng nặng nề thở dài một hơi. Thần sắc trên

mặt cũng tốt hơn nhiều. Nhìn Diệp Ly hung hăng càn quấy nắm lấy một

vật kim quang lóng lánh trong tay vuốt vuốt, còn vừa cười nói: “Mặt

khác, còn có vài đồ vật đều là ta cầm từ trên bàn. Ta tin tưởng tộc

trưởng Lặc Khương sẽ không nhỏ mọn như vậy, ngay cả lưu lại một vật kỷ

niệm cho ta cũng không chịu a?”



Lặc Khương hừ một tiếng nói: “Các ngươi có thể đi.” Ở bên trong cung

điện dưới mặt đất còn thiếu vài kiện đồ vật nào hắn đương nhiên biết rõ, cũng không phải đồ quan trọng gì, hiện tại cũng lười truy cứu bọn họ.

Bệnh thư sinh kéo Lương lão gia, cảnh cáo lần cuối: “Đừng có giở trò bịp bợm, bằng không ta cam đoan sẽ để hắn chết đến cặn bã cũng không thừa.”



Diệp Ly và Ám Tam trước đó đã chuẩn bị xong ngựa, ra khỏi trại, bốn

người liền lên ngựa chạy như điên về hướng Tây Bắc. Cho đến khi trời dần dần sáng, rốt cục mới thấy đường lớn, đều thở dài một hơi. Hàn Minh

Tích cười nói: “Ngày hôm qua trôi qua thực đặc sắc, thật là may mắn khi

có Quân Duy. Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này trong chốc lát đi. Thành trấn

kế tiếp cách nơi này chỉ có hơn mười dặm, hiện tại có thể nghỉ ngơi ở đó một ngày. Nếu như trên đường thuận lợi tối đa qua bảy tám ngày chúng ta có thể đến đô thành Nam Chiếu rồi.”



Bệnh thư sinh bác bỏ nói: “Chúng ta vượt qua thị trấn, trực tiếp chạy đến đô thành Nam Chiếu đi.”



“Ngươi không phiền nhưng chúng ta mệt mỏi.” Hàn Minh Tích bất mãn nói.



Bệnh thư sinh lạnh nhạt nói: “Chúng ta mang theo hắn ngươi cảm thấy

có thể đi ở trọ? Còn có, ngươi cho rằng Lặc Khương thật sự sẽ không phái người đuổi theo chúng ta.”



Hàn Minh Tích khịt mũi, “Ai là chúng ta với ngươi, người ngươi muốn

tìm đã tìm được, chính ngươi đến hỏi hắn đồ kia ở đâu a. Chúng ta mỗi

người đi một ngả. Ngày hôm qua chúng ta bị ngươi làm hại còn chưa đủ

thảm sao? Quân Duy, có phải không?” Diệp Ly vuốt vuốt vật phẩm trang sức bảo thạch tinh xảo trong tay cười yếu ớt nói: “Cũng được. Nhưng. . .

Nếu như chúng ta tách ra đi, Tam đương gia sẽ trả thù lao đã đáp ứng cho ta sao?” Ánh mắt bệnh thư sinh lóe lên, “Cho nên tốt nhất vẫn là đi

cùng một đường không phải sao? Bằng không thì Sở công tử cũng lo lắng.”

Diệp Ly cười nói: “Dù sao đều trải qua nhiều chuyện như vậy, trở lại một chút cũng không có gì. Bỏ dở nửa chừng thì chẳng phải thể hiện ngày hôm qua ta đã làm chuyện vô ích rồi hả?”



Thấy Diệp Ly nói như thế, Hàn Minh Tích chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, “Hi vọng bổn công tử sẽ không bị ngươi hại chết.”



Diệp Ly cười nói: “Kỳ thật Hàn huynh hoàn toàn có thể sớm ngày trở về Trung Nguyên, dù sao Hàn huynh cũng không có hứng thú đối với đồ vật

Tam đương gia muốn tìm không phải sao.” Hàn Minh Tích quay đầu quả quyết cự tuyệt, “Bổn công tử cảm thấy đi theo Quân Duy thú vị, Quân Duy đến

chỗ nào bổn công tử đi chỗ đó. Cùng đi thì cùng đi! Bổn công tử ta đã sợ ai bao giờ?”



Bốn người quyết định nghỉ ngơi một chút, Bệnh thư sinh một lát cũng

lười phải đợi, bình thường dắt lấy Lương lão gia đi qua một bên nghiêm

hình tra tấn. Hàn Minh Tích cũng ghen ghét Lương lão gia, đi theo qua

vây xem. Diệp Ly biểu lộ không có hứng thú, mặc dù Ám Tam có hứng thú

nhưng hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt người ngoài. Cũng ở

lại bên người Diệp Ly bảo vệ an toàn. Diệp Ly đi đến dưới đại thụ ngồi

xuống, nhìn thoáng qua Hàn Minh Tích và Bệnh thư sinh xa xa mới lấy ra

một ít đồ vụn vặt từ trong tay áo. Trong đó có hai tờ giấy trắng, Diệp

Ly thoả mãn lấy ra một bút than chì đã vót nhọn từ trong bao quần áo,

ghi ghi vẽ tranh lên trên giấy.



Ám Tam canh giữ ở một bên, nhìn những hình vẽ vặn vẹo cổ quái trên

giấy ngạc nhiên nói: “Công tử không phải nói đã không biết những…văn tự

này sao? Công tử lừa gạt bọn hắn?”



Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Ta không biết, nhưng người khác biết . Chỉ là nhớ lại đồ không biết cũng có chút khó khăn, vốn nên ghi lại từ hôm

qua, chỉ là lo ngộ ngỡ bị phát hiện thì có thể phiền toái. Hiện tại. . . Có lẽ không nhớ lầm.” Nói xong, Diệp Ly cúi đầu xuống tiếp tục ghi

ghi vẽ vẽ những đường cong queo vặn vẹo trên giấy. Vừa nói với Ám Tam:

“Kỳ thật ta cũng không biết rõ đây là cái gì, nhưng cái hộp kia ta lại

nhận ra, đồ trang trí bên trên bị ta lấy xuống hình như là ấn ký của

thánh nữ Nam Cương, cho nên đồ vật này có lẽ rất quan trọng.” Kỳ

thật nàng đã thấy một ít đồ vật càng thú vị, chỉ có điều những vật kia

nàng xem hiểu, hiển nhiên cũng đã nhớ kỹ. Đại khái nhìn một chút rồi ném trở lại chỗ cũ, hiện tại đương nhiên cũng không cần vội vã viết ra.



Ám Tam gật đầu, trong lòng lặng lẽ tiếc hận cho tộc trưởng tộc Lạc Y

vẫn cho rằng bảo vật không tổn hao gì kia. Hắn tuyệt đối không biết công tử ở cửa sơn động Xà cốc chờ sau khi trời tối đã lấy đồ vật bên trong

ra nghiên cứu hơn nửa canh giờ mới thả về. Ám Tam vụng trộm bội phục tài mở khóa của chủ tử nhà mình, trong lòng suy nghĩ lúc nào thỉnh giáo

công tử một phen.



Không lâu sau, Diệp Ly mới chậm rãi đưa ra một trang giấy. Thoả mãn

đối với trí nhớ của mình, lại kiểm tra hai lần mới đưa cho Ám Tam nói:

“Mau chóng cho người đưa cái này về nhà đi, nhìn xem đây là cái gì.”



Ám Tam gật gật đầu, nghĩ nghĩ nhìn Diệp Ly muốn nói lại thôi. Diệp Ly có chút buồn cười nhìn hắn nói: “Có lời gì nói thẳng là được.” Ám Tam

nhìn tờ giấy viết thư trong tay nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta ra ngoài đã

lâu. Công tử đã truyền tin về nhà, vậy có muốn viết một phong thư nhà

hay không, cũng tiện để trong nhà biết công tử bình an.”



Thư nhà? Diệp Ly sững sờ. Từ khi ra đi, vì không muốn người khác phát hiện hành tung, nàng vẫn không truyền bất cứ tin tức gì cho Mặc Tu

Nghiêu. Mà ngay cả ám vệ phân bố các nơi cũng chưa từng liên lạc. Nhớ

tới lời dặn dò của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không khỏi có chút chột dạ.

Nhìn nhiều giấy viết thư còn thừa trong tay, nếu đã còn thừa, vậy thì

viết một phong thư đi.