Thịnh Thế Đích Phi

Chương 82 : Công tử Thanh Trần mất tích

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Diệp Ly không quản Bệnh thư sinh hành hạ Lương lão gia thành hình

dạng gì rồi, khi nhìn đến Lương lão gia hấp hối bị Bệnh thư sinh kéo

theo sau cũng chỉ dặn dò một câu cẩn thận đừng giết chết. Bệnh thư sinh

hiển nhiên không phải là người tâm địa thiện lương gì, nhưng Lương lão

gia này cũng không phải là đồ tốt. Nghe lời của Diệp Ly, Bệnh thư sinh

chỉ khinh thường hừ một tiếng không nói gì. Nếu hắn không muốn một người chết thì cho dù người kia muốn chết cũng chết không xong. Chỉ xem sắc

mặt âm trầm kia của Bệnh thư sinh, trong lòng Diệp Ly rõ ràng, hẳn là

hắn vẫn chưa biết được đồ mình muốn từ trong miệng Lương lão gia. Dù sao miệng lão đầu tử này nếu dễ mở như vậy, hắn cũng không đến mức phải một đường đi theo tới Nam Cương. Nhưng Bệnh thư sinh cũng không hoàn toàn

không có thu hoạch, ít nhất hắn lấy được cái gọi là tín vật đầy đủ kia.

Diệp Ly xa xa nhìn thoáng qua, là một khối Ngọc quyết có khắc hoa văn

kỳ quái, bởi vì Bệnh thư sinh không định chia sẻ với bọn họ, Diệp Ly

cũng không nhiều chuyện đi hỏi. Đoàn người cẩn thận tránh người theo dõi do bộ tộc Lạc Y phái ra, một đường ngựa không ngừng vó chạy về phía Đô

thành Nam Chiếu.



Sở Kinh, Định Quốc vương phủ



“Vương gia, Vương Phi gửi thư về.” Đã là cuối tháng tư, ánh mặt trời

ấm áp chiếu vào trong vườn hoa. Đẩy cửa sổ nhìn lại, trong vườn hoa vài

đóa Mẫu Đơn đang nở đẹp tươi. Mặc Tu Nghiêu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ

có chút hoảng hốt nhớ ra tựa hồ chính là lúc này năm ngoái quen biết với A Ly. Khi đó hắn tuyệt đối không nghĩ tới Mặc Cảnh Kỳ mang ác ý cùng

với nhục nhã chỉ hôn cho hắn, sẽ mang đến một thê tử không giống người

thường như thế. Hôm nay trong kinh thành người trung với hoàng đế và

người trung với Lê Vương cơ hồ đã thành xu thế như nước với lửa. Mà Định Quốc vương phủ bởi vì Vương Phi mất tích vẫn đóng chặt đại môn không

hỏi thế sự, lấy phương thức trầm mặc biểu đạt bất mãn đối với hoàng đế.

Lần này Định Quốc vương phủ không can thiệp vào minh tranh ám đấu giữa

hoàng đế và Lê Vương mà không như quá khứ luôn ở thời điểm thích hợp

giúp đỡ hoàng đế một phen.



“Mang tới đây!” Mặc Tu Nghiêu thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Mặc tổng quản đứng ở cửa nói.



Phượng Chi Dao đứng ở cửa, trong tay cầm một tập hồ sơ thật dầy phong kín, cười hì hì nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Nói đi, A Nghiêu, Vương Phi

tẩu tử của chúng ta thật là nhẫn tâm, ra khỏi cửa đã gần hai tháng mới

nhớ viết một phong thư về.” Mặc Tu Nghiêu cau mày, nhấc tay, hồ sơ trên

tay Phượng Chi Dao đã bị một cỗ nội kình hùng hậu hút đi, “Bây giờ bọn

họ đang ở đâu?” Phượng Chi Dao lắc đầu nói: ” Nếu hành tung của Vương

Phi dễ tìm như vậy thì cũng không biến thành hiện tại, còn không thấy có cả cái bóng. Nhận được tin chính là ám vệ ở vùng giáp ranh bộ tộc Lạc Y Nam Cương, nhưng ám vệ môn cũng không thấy người đưa tin . Đoạn đường

này bất kể là người của chúng ta hay những người khác đều không phát

hiện tung tích của Vương Phi, lại nói . . . bọn họ, một nhóm năm người

không khó phát hiện mới đúng, cho dù người khác không biết thì tự người

của chúng ta cũng nên biết a.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Vậy thì chứng minh dọc theo đường đi bọn họ không có năm người, hơn nữa Thuật Dịch

Dung của A Ly vô cùng tốt. Phân bộ {ám vệ} các nơi cũng chưa gặp mấy

người bọn họ, muốn nhận ra rất khó khăn.” Hơn nữa bọn họ còn biết đại

khái địa điểm của phân bộ{ám vệ}, muốn né tránh cũng dễ dàng hơn.



Mặc Tu Nghiêu mở hồ sơ, từ trong túi giấy trượt ra tới một đồ vật lấp lánh cùng với một phong thư phong kín. Mặc Tu Nghiêu cầm vật trang sức

kia trong tay, là trang sức bằng vàng có hoa văn hoa hướng dương gắn mấy viên bảo thạch được chế tác cực kỳ tinh xảo. Phượng Chi Dao kinh ngạc, “Vương Phi lại đưa vật trang sức cho ngươi?” Nhưng. . . Có cần chuẩn bị đồ vật đáp lễ hay không? Mặc Tu Nghiêu đánh giá trang sức bằng vàng

trong tay một hồi, liền đặt lên trên bàn. Sau đó mới mở ra phong thư cúi đầu nhìn mặt trên, mày dần dần chau lại. Một lúc lâu sau mới nói: “Tìm

một người tinh thông văn tự Nam Cương tới.” Phượng Chi Dao kinh ngạc

nhìn hắn một cái nói: “Không phải ngươi biết văn tự Nam Cương sao?” Mặc

Tu Nghiêu cau mày nói: “Cái này không giống, hẳn là văn tự Nam Cương cổ

đại.” Phượng Chi Dao nhận lấy nhìn thoáng qua, mấy chữ vặn vẹo cổ quái

bên trên khiến cho hắn to cả đầu, “Có chút giống ngôn ngữ Nam Cương,

nhưng hình như lại… xem không hiểu. Làm sao Vương Phi tẩu tử hiểu được

loại văn tự kỳ quái này?”



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn một … phong thư khác rõ ràng ngắn gọn nói: “Nàng ấy không biết, nàng ấy chỉ đối chiếu những văn tự này theo như

trí nhớ rồi viết ra .”



Phượng Chi Dao không tin, ” Loại văn tự cong cong quẹo quẹo này chỉ bằng vào trí nhớ có thể viết ra được?”



Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc hắn một cái, Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi nói: “Được rồi, người tinh thông văn tự Nam Cương hiện hành thì thuộc

hạ chúng ta có không ít, nhưng nếu là văn tự cổ đại. . . Cái kia hình

như Nam Cương từ hơn hai trăm năm trước đã không dùng rồi?” Năm đó mặc

dù Nam Cương phụ thuộc tiền triều Trung Nguyên, nhưng tự thân bộ tộc

phồn đa, văn tự ngôn ngữ cũng bất đồng. Đợi đến sau khi Nam Chiếu lập

quốc mới thực hành thống nhất văn tự của Nam Cương hiện tại, thứ được

viết trên trang giấy này ai biết rốt cuộc có phải là văn tự của Nam

Cương nhất tộc kia không, “Nếu là trong kinh thành…, sợ rằng phải tìm Tô lão đại nhân nói không chừng mới có thể nhìn ra được đây là cái đồ chơi gì. Chỉ là. . . . . .” Tô Triết lão đại nhân mặc dù đức cao vọng trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là quan viên triều đình. Vạn nhất thật sự là bí mật

trọng đại gì, chỉ sợ hắn cũng phải bẩm báo Mặc Cảnh Kỳ .



Mặc Tu Nghiêu cau mày, lắc đầu nói: “Tô đại nhân xưa nay không có cảm tình với Nam Cương, cũng không tinh thông văn tự Nam Cương.”



Phượng Chi Dao chớp mắt một cái, cười nói: “Lại nói. . . A Nghiêu, ngươi có phải đã quên một người rất quan trọng hay không?”



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhàn nhạt theo dõi hắn, cảnh cáo không nên

cố lộng huyền hư. Phượng Chi Dao hì hì cười một tiếng, nói: “Đừng quên. . . Vương Phi của chúng ta xuất thân từ nhà nào. Nhìn cả Đại Sở còn có

thế gia uyên bác hơn so với Từ gia sao? Nếu như người của Từ gia cũng

hiểu không vật này thì chúng ta cũng không cần mong ngóng nữa.” Mặc Tu

Nghiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn thư nhà ngắn gọn chỉ có le que mấy lời

trên tay, cầm lấy trang sức bằng vàng từ trên bàn bên cạnh cẩn thận xem

xét nói: “Ngươi cảm thấy thứ này giống một vật trang sức sao?” Phượng

Chi Dao không giải thích được, “Chẳng lẽ không đúng sao?” Mặc Tu Nghiêu

lần theo vết cắt rõ ràng trên mặt sau của trang sức bằng vàng nói: “Đây

là đồ trang sức bị cứng rắn nạy ra từ trên một đồ vật gì đó. Hơn nữa. . . Ngươi còn nhớ tộc huy của bộ tộc Nam Cương nào là hoa hướng dương

không?”



Phượng Chi Dao cau mày vất vả suy nghĩ, “Hoa hướng dương giống như

tên hướng về phía mặt trời, ưa ấm áp không chịu được hạn, cũng không

thích hợp sinh trưởng ở Nam Cương. Cho nên hình như cũng không có bộ tộc nào lấy nó làm tộc huy . Nhưng thật ra. . . Ngươi có nhớ tiền triều có
những thứ viết trên sách này cũng là xem không hiểu.” Diệp Ly cất kỹ

sách trong tay, thấp giọng nói: “Ta nghe Thanh Trần ca ca nhắc tới công

chúa, công chúa là Vương thái nữ Nam Cương, chuyện cần quan tâm cũng là

chuyện lớn. Những thứ thi từ văn chương này… Không có hứng thú cũng là

tự nhiên .” Công chúa An Khê hào phóng cười nói: “Ta học văn tự Trung

Nguyên khá muộn, có thể xem đại khái đã không tệ. Cho dù có hứng thú

cũng xem không hiểu. Sở tiểu thư nếu thích sách trong thư phòng cũng có

thể cầm đi đọc. Những cuốn này đều là do công tử Thanh Trần mua về, để ở chỗ này cũng vô dụng.”



Diệp Ly gật đầu, “Đa tạ công chúa. Công chúa. . .” Diệp Ly nhìn công

chúa An Khê muốn nói lại thôi, công chúa An Khê nhướng mày nhìn nàng ý

bảo nàng tiếp tục. Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn tìm được Thanh Trần

ca ca nhanh một chút, đã thật lâu rồi hắn chưa viết thư gửi về trong

nhà. Có thể nói cho ta biết lúc hắn rời đi có nói muốn đi đâu không? Ta

cũng dễ mang theo thị vệ cùng đi tìm hắn.”



Công chúa An Khê nhìn nàng một lúc lâu, mới cau mày nói: “Cũng không

phải là ta không chịu nói cho ngươi biết tung tích của hắn, mà là. . .

Hiện tại ta cũng đang tìm hắn.”



Diệp Ly có chút vui mừng suy đoán: “Vậy. . . Hắn có thể đã rời đi Nam Cương về Trung Nguyên rồi hay không?” Công chúa An Khê lắc đầu, nói:

“Nam Cương còn có rất nhiều chuyện chưa xong xuôi, hắn sẽ không dễ dàng

rời đi. Huống chi, nếu như hắn thật muốn rời Nam Cương cũng sẽ đến cáo

biệt ta, ít nhất cũng nên lưu lại một tin tức mới phải.”



“Vậy. . . Vậy hắn có thể gặp nguy hiểm hay không? !”



Công chúa An Khê có chút khó xử nhìn nàng, hồi lâu mới lắc đầu nói:

“Hẳn là. . . Sẽ không . Công tử Thanh Trần thông minh tuyệt đỉnh, có

chuyện gì hắn nhất định có thể ứng phó .”



“Nhưng, nhưng Thanh Trần ca ca không có võ công . Ngay cả Lâm Hàn bên cạnh ta hắn đều đánh không lại.” Diệp Ly lo lắng kêu lên. Công chúa An Khê lôi kéo nàng, nhẹ giọng trấn an nói: “Tin tưởng ta, hắn không có

việc gì, ta bảo đảm.” Ánh mắt Diệp Ly lóe lên, ngẩng đầu lên tràn đầy

mong đợi nhìn nàng, “Thật? Ngươi bảo đảm. . . . . .”



Công chúa An Khê nặng nề gật đầu, “Ta lấy thân phận công chúa Nam

Chiếu bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không có việc gì. Ngươi chỉ cần biết

điều một chút chờ trong phủ, rất nhanh là có thể nhìn thấy công tử Thanh Trần.” Diệp Ly gật đầu, “Được, ta tin tưởng công chúa tỷ tỷ. Nhưng mà,

ta cũng muốn đi tìm Thanh Trần ca ca!” Công chúa An Khê bất đắc dĩ nhìn

nàng nói: “Chỉ có thể ở trong Đô thành, không thể chạy loạn. Vạn nhất

công tử Thanh Trần trở lại lại không tìm được ngươi. . . . . .”



“Ta biết rồi, cám ơn công chúa tỷ tỷ.”



Ra khỏi cửa khách viện, nụ cười trên mặt công chúa An Khê dần dần

phai nhạt. Vừa đi tới sân của mình, vừa quay đầu lại hỏi người đi theo

phía sau, “Bên phía Sở tiểu thư, đã thăm dò được rồi sao?”



Nam tử đi theo bên người nàng thấp giọng nói: “Bẩm công chúa, điều

tra được ngày hôm qua trời tối Sở tiểu thư mới vào thành. Sau khi vào

thành đã đến khách sạn nổi danh nhất Đô thành tìm chỗ ngủ trọ. Sáng sớm

hôm nay thức dậy trả phòng đã hỏi thăm chung quanh vị trí của phủ công

chúa sau đó liền trực tiếp tới. Chỉ là. . . Nàng cũng không lấy cấp bậc

thân phận là Sở Lưu Vân, mà là Từ Vân và Lâm Hàn.”



Công chúa An Khê gật đầu, “Ra bên ngoài dùng tên giả một chút cũng không quá đáng. Còn có chuyện gì khác sao?”



Nam tử lắc đầu, nói: “Cái khác không có. Nếu như muốn xác định thân

phận Sở tiểu thư chỉ sợ chúng ta phải phái người đi Đại Sở một chuyến

mới được. Một lần đi về ít nhất cũng phải mất thời gian một tháng.”



Công chúa An Khê lắc đầu, ” Chỉ sợ chúng ta không có nhiều thời gian

như vậy, nàng nhất định là biết Thanh Trần hơn nữa còn rất tinh tường.

Vẫn nắm chặt thời gian tìm được Thanh Trần quan trọng hơn. Có phải là

thật hay không tìm được hắn sẽ rõ ràng. Trong khoảng thời gian này ngươi phái người chú ý đến các nàng một chút là được.”



“Vâng”



“Còn có chuyện gì?”



Nam tử do dự một chút, nói: “Thời điểm chúng ta đi điều tra Sở tiểu

thư phát hiện ngày hôm qua còn có ba người Trung Nguyên tới khách sạn,

tên không có gì đặc biệt nhưng không hẳn là tên thật.”



“Có quan hệ gì với Sở tiểu thư sao?”



“Trước mắt thoạt nhìn không có. Bọn họ đến sớm hơn hai canh giờ so

với Sở tiểu thư, trong đó một người ăn cơm xong trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai người khác ra cửa, sau khi Sở tiểu thư vào ở mới trở về, cũng chưa

từng gặp mặt.”



“Vậy trước tiên không cần phải để ý đến bọn họ, Đô thành thỉnh thoảng có người Trung Nguyên xuất nhập cũng là bình thường . Việc này là do

tướng quân thủ vệ Đô thành quản lý, chúng ta quản quá nhiều ngược lại sẽ phiền toái.”



“Vâng”



“Công chúa, Vương Thượng triệu kiến.”



“Biết rồi. Ta lập tức đi.”