Thịnh Thế Đích Phi
Chương 83 : Tung tích của Từ Thanh Trần
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
Diệp Ly mang theo một tập thơ trở lại gian phòng của mình, an tâm
ngồi xuống đọc. Công chúa An Khê có thể trở thành Vương thái nữ Nam
Chiếu nhất định không phải là loại công chúa ngu ngốc không có đầu óc,
ít nhất người giám thị nàng phái tới đều rất có chừng mực, sẽ không để
cho khách nhân cảm thấy bị mạo phạm.
Diệp Ly cũng lười nói thêm gì với mấy chuyện này. Nếu như công chúa
An Khê thật sự hoàn toàn tin nàng, nàng mới hoài nghi đầu óc của Vương
thái nữ Nam Chiếu này.
“Tiểu thư, công chúa An Khê xuất phủ.” Ám Nhị đi vào, thấp giọng nói.
Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Công chúa kia không đơn giản, không
nên dựa vào nàng quá nhiều, miễn cho bị hiểu lầm.” Ám Nhị cau mày, nhìn
ngoài cửa một chút nói: “Nàng ta căn bản không tin tưởng chúng ta, như
vậy chúng ta ở đây chẳng phải hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn khiến
mình không dễ thoát thân sao?” Diệp Ly lắc đầu, “Công chúa An Khê nhất
định biết đại ca đi đâu. Cho dù hiện tại nàng ấy cũng không cách nào tìm được Đại ca, nhưng hiển nhiên nàng không lo lắng cho an nguy của Đại
ca. Sau khi Đại ca tiến vào Nam Chiếu thì làm những gì? Có thể tra được
không?” Ám Nhị gật đầu, ” Trước ngày mai thuộc hạ sẽ giao cho tiểu thư
.” Diệp Ly gật đầu nhướn mày nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, nhưng
suy nghĩ đã bay đi rất xa. Đại ca hiển nhiên không phải bị bắt đi, mà là chủ động đi chỗ khác. Nhưng sau khi đi lại không trở về đúng thời gian
đã ước định với công chúa An Khê . Đại ca mình ở Nam chiếu cũng không có ích lợi liên quan hay địch nhân gì, như vậy cũng chỉ có thể là đi vì
công chúa An Khê. Ngay cả như vậy. . . Dựa theo tính tình luôn tính toán kỹ lưỡng không bỏ sót của đại ca kế thừa của cậu cả không hẳn là không
để lại dấu vết nào mới đúng . Đầu mối. . . Rốt cuộc ở đâu đây?
Lấy một tờ giấy Tuyên Thành ngồi vào bàn, Diệp Ly lấy ra bút than
thường dùng viết viết vẽ vẽ trên giấy thật nhanh. Trong đầu không ngừng
hiện lên các loại tin tức phiền phức về Nam Cương mà ám vệ đưa tới tối
hôm qua đã thức đêm xem xong, nhanh chóng vẽ biểu đồ phân bố kết cấu thế lực Nam Cương ra giấy, phân tích quan hệ giữa các loại thế lực trong Đô thành Nam Chiếu, vân vân. Chỉ chốc lát sau, trên một tờ giấy Tuyên
Thành không nhỏ xuất hiện bức tranh chi chít các loại ký hiệu đơn giản
và văn tự kỳ quái. Ám Nhị có chút ít kỳ quái nhìn thứ đồ mình hoàn toàn
xem không hiểu trên giấy, cũng không mở miệng hỏi thăm. Diệp Ly hạ bút,
nhìn giấy cũng sửng sốt. Không phải là nàng cố ý đề phòng người nào,
những thứ viết trên trang giấy này thật ra cũng không phải bí mật gì,
chẳng qua là mình quy nạp lại tài liệu đã xem tối hôm qua một lần thôi.
Nhìn văn tự của ít nhất bốn quốc gia hỗn loạn lưu loát trên trang giấy,
trong lòng Diệp Ly không khỏi cười bất đắc dĩ một tiếng. Thì ra nàng vẫn luôn hoài niệm cuộc sống kiếp trước sao, nàng có thể làm một Vương Phi
hoàn mỹ yên lặng, chẳng qua nàng không thích. Cho nên sau khi rời đi
kinh thành, nàng mới có thể cố ý tránh khỏi sự bảo vệ của Mặc Tu Nghiêu, mà lựa chọn phương thức đi vào kề cận nguy hiểm.
Bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, Diệp Ly nhìn chằm chằm
trang giấy trên bàn hồi lâu, mới cau mày hỏi: “Tại sao không có tin tức
về Thánh nữ Nam Cương?” Bản vẽ trước mắt rõ ràng biểu lộ bọn họ hết sức thiếu hụt tin tức về Thánh nữ Nam Cương, nhân vật vô cùng quan trọng ở
Nam Cương này. Cho dù có cũng chỉ là le que mấy lời,đều là một chút nội
dung cơ bản nhất không kém bao nhiêu so với những điều nàng biết khi ở
kinh thành, chỉ có số tuổi, tên, thậm chí cả đặc thù diện mạo cũng không rõ ràng. Nếu như Thánh nữ Nam Cương đang cùng Vương thái nữ minh tranh
ám đấu, chuẩn bị soán quyền…, không thể nào chỉ có ít tư liệu như vậy.
Ám Nhị: ” Thánh nữ Nam Cương được ca tụng là thần giữ nhà của các bộ
tộc Nam Cương, cung phụng ở trong điện Thánh nữ ngoài thành Nam Chiếu
năm dặm. Trừ phi có chuyện trọng đại và ngày lễ, Thánh nữ sẽ không rời
khỏi điện Thánh nữ, mà bình thời có thể đến gần Thánh nữ chỉ có ba mươi
sáu thị nữ thánh điện được chọn đi hầu hạ Thánh nữ. Mặc dù Thánh nữ Thư
Mạn Lâm mười lăm tuổi kế vị, tám năm mới tự mình rời khỏi Thánh điện
mười lần, nhưng mỗi một lần đều mang theo mặt nạ. Nghe nói cả Nam Chiếu
trừ tiền nhậm Thánh nữ đã tiến vào Thánh Địa Nam Cương ra, căn bản không có ai biết nàng trông như thế nào.” Diệp Ly lắc đầu, “Đây căn bản là
chuyện không thể nào. Thánh nữ tại nhiệm không có quyền nuôi dạy Thánh
nữ kế nhiệm, như vậy ai đã dạy dỗ, dẫn dắt Thánh nữ ? Ai nuôi dưỡng nàng khi còn bé? Cha mẹ nàng là ai? Hơn nữa. . . Nếu quả thật không có ai
gặp qua chân diện mục của Thánh nữ, như vậy. . . Người nào dám khẳng
định người dưới mặt nạ kia chính là Thánh nữ Nam Cương thật?”
“Này. . . . . .” Ám Nhị có chút chần chờ cau mày. Diệp Ly cầm lấy bút nặng nề viết mấy hàng chữ trên giấy, “Cẩn thận điều tra vương thất Nam
Chiếu cùng tin tức về Thánh nữ Nam Cương, không nên bỏ sót bất kỳ chi
tiết đầu mối nào.”
Ám Nhị đáp lời: “Dạ, thuộc hạ lập tức cho người đi làm. Tiểu thư hoài nghi. . . Thánh nữ Nam Cương. . . . . .”
Diệp Ly vuốt vuốt bút than trong tay cười yếu ớt nói: “Nếu như Thánh
nữ Nam Cương thật ít ra Thánh điện, làm sao có thể cấu kết cùng Lê
Vương? Mấy năm trước khi Lê Vương đi sứ Nam Cương, Thánh nữ Nam Cương
cũng chưa từng xuất hiện. Như vậy. . . . . .” Hai mắt Ám Nhị tỏa sáng,
nói: “Bọn họ đã bí mật gặp mặt. Chuyện kết minh với Nam Cương quan trọng như vậy, Lê Vương không thể nào phái người tới nói chuyện, hơn nữa,
Thánh nữ Nam Cương cũng không phải là người có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy.” Diệp Ly gật đầu, tựa vào ghế suy tư, “Thánh nữ. . . Cái thân phận này thật là kỳ quái. Đột nhiên đẩy một thiếu nữ không biết thân phận,
không biết lai lịch, cũng không biết năng lực lên địa vị số một số hai
được cả Nam Cương tôn sùng. Người Nam Cương dễ tin người đến vậy sao?”
Ám Nhị lắc đầu, nhún vai nói: “Nếu như ở Đại Sở chúng ta tùy tiện đi ra
ngoài tìm một người phong làm thái tử, cho dù là hoàng thượng miệng vàng lời ngọc chỉ sợ cũng không thể khiến người khác tin phục.”
” Chế độ Thánh nữ Nam Cương hình như là trường cửu cùng với lịch sử Nam Chiếu quốc?”
“Cũng không coi là lâu dài, trước khi Nam Chiếu lập quốc, các bộ tộc
làm theo ý mình, cũng không có cái gì gọi là Thánh nữ. Chính xác là ngay sau khi Nam Chiếu lập quốc, quốc sư lúc đó, cũng là Tế Tự của vương
thất Nam Chiếu chọn ra vị Thánh nữ thứ nhất.” Ám Nhị cúi đầu nhớ lại
nói. Diệp Ly nhướn mày, “Nghe ra thì tác dụng của quốc sư và Thánh nữ
không khác nhiều lắm, cho nên sau khi Thánh nữ xuất hiện, Nam Chiếu
Đọc nhanh như gió, quét qua phía trên, đôi mắt thanh lệ toát ra ý cười
thản nhiên, sau khi phong ấn kĩ hồ sơ một lần nữa lại khôi phục thư
phòng nguyên trang mới lộn ra ngoài từ cửa sổ.
Trong khách viện, thời điểm công chúa An Khê mang theo thị vệ chạy
tới lập tức bị Ám Nhị ngăn ở cửa. Ám Nhị trầm mặt nhìn đám người trước
mắt nói: “Công chúa, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?” Công chúa An
Khê nói: “Mới vừa rồi có thích khách xông vào khách viện, Sở tiểu thư có sao không?”
“Thích khách?” Ám Nhị cau mày nói: “Tại hạ vẫn luôn gác đêm ở bên ngoài, không thấy có thích khách đi vào.”
Công chúa An Khê sửng sốt, thị vệ trong phủ mình tuyệt đối sẽ không
nói láo. Huống chi vừa rồi mình ở xa xa cũng đúng là thấy mấy bóng đen
vào khách viện, thị vệ này của Sở tiểu thư vì sao phải lên tiếng phủ
nhận?”Lâm hộ vệ, Sở tiểu thư là vị hôn thê của công tử Thanh Trần, nếu
có gì tổn thương thì Bổn công chúa cũng không dễ nói chuyện với công tử
Thanh Trần. Thật không có ai xông vào khách viện?” Ám Nhị sắc mặt khó
chịu, trầm giọng nói: “Vừa rồi khi bên ngoài bắt đầu ầm ĩ quả thật có
mấy bóng đen tới gần, nhưng bị ám khí của tại hạ làm cho sợ quá chạy mất rồi, trong đó chắc còn có người bị thương. Nhưng tuyệt đối không có ai vào khách viện. Danh dự Tiểu thư làm trọng, kính xin công chúa thận
ngôn (nói năng cẩn thận).”
Nhìn sắc mặt âm trầm nghiêm túc của Ám Nhị, lúc này công chúa An Khê
mới hiểu tại sao thị vệ này lại kiên trì không cho thích khách tiến vào. Nữ tử Trung Nguyên đối với phương diện danh tiếng quả thật nghiêm
khắc hơn nhiều so với Nam Cương.
“Xin lỗi, Lâm hộ vệ. Là Bổn công chúa lỡ lời.” Phất tay một cái cho
thị vệ phía sau lui ra ngoài tiếp tục tìm kiếm thích khách, mới quay đầu về phía Ám Nhị: “Động tĩnh vừa rồi có thể dọa đến Sở tiểu thư hay
không, lúc này làm sao không nhìn thấy Sở tiểu thư đi ra ngoài?” Ám Nhị
thản nhiên nói: “Tiểu thư ở trong nội viện, có lẽ là không có nghe thấy
động tĩnh bên ngoài.” Công chúa An Khê nhíu nhíu mày nói: “Nếu Lâm hộ vệ không tiện, hay là Bổn công chúa tự mình đi xem một chút Sở tiểu thư
xem sao. Vạn nhất bị dọa thì không tốt. . . . . .”
“Không. . . . . .”
“Công chúa tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?” Ám Nhị đang muốn cự tuyệt,
thì giọng nói của Diệp Ly từ phía sau truyền đến. Diệp Ly khoác trên
người một chiếc áo choàng rộng rãi, mái tóc buông trên vai, đáy mắt còn
mang theo buồn ngủ cùng với hoang mang nhàn nhạt. Người bên cạnh đi theo thắp đèn đích thực là thị nữ công chúa An Khê phái tới hầu hạ. Công
chúa An Khê cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi có mấy tên trộm nho nhỏ xông tới, làm ầm ĩ Sở tiểu thư sao?” Diệp Ly quay đầu, nụ cười điềm
tĩnh xinh đẹp, “Không sợ, võ công của Lâm Hàn rất lợi hại . Đoạn đường
này cũng do hắn bảo vệ ta. Lâm Hàn, có đúng hay không?” Ám Nhị cúi đầu
cung kính nói: “Đúng vậy, xin tiểu thư yên tâm. Mới vừa rồi thích khách
còn chưa đi vào đã bị thuộc hạ đuổi đi.”
Công chúa An Khê nhìn một chút thấy Diệp Ly không có gì khác thường,
lúc này mới gật đầu nói: “Đã như vậy, Sở tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.
Chút nữa ta cho người kiểm tra nơi khác một chút, tránh cho có cá lọt
lưới.”
“Dạ, công chúa tỷ tỷ vất vả rồi.” Diệp Ly biết điều cười nói. Đưa mắt nhìn công chúa An Khê rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Ly dần dần nhạt
xuống, quay đầu nói với thị nữ bên người: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Thị nữ gật đầu xác nhận, đi theo Diệp Ly hướng tới nội viện, vừa mới vào gian phòng đã cảm thấy phía sau tê rần, cả người mềm oặt ngã trên mặt
đất. Ám Nhị an tĩnh xuất hiện ở cửa, Diệp Ly nhướng mày nhìn hắn, hỏi:
“Thích khách là chuyện gì xảy ra?” Ám Nhị trầm giọng nói: “Quả thật có
thích khách, hẳn là hướng về phía tiểu thư mà tới.” Ám Nhị đi vào trong
phòng, cúi người kéo ra một hắc y nhân từ dưới giường, “Tổng cộng ba
người tới, bọn họ quá mức khinh địch lại bị thị vệ phủ công chúa phát
hiện, sau khi trúng ám khí của ta lập tức rời đi. Tên bị thương nặng
nhất bị ta bắt được.”
Diệp Ly ngồi xổm người xuống nhìn người có tướng mạo của người Nam
Cương điển hình trên mặt đất một chút. Mặc dù quấn quần áo dạ hành nhưng cũng không che dấu đặc thù của mình, “Hẳn không phải là người của công
chúa An Khê, Sở Lưu Vân ở Nam Cương hẳn là không có cừu nhân đối đầu.
Người nào dám đặc biệt chạy tới phủ công chúa khiêu khích?” Ám Nhị cau
mày nói: “Có phải thân phận của chúng ta bị người khác biết rồi hay
không?”
Diệp Ly lắc đầu, “Không đúng. Nếu như thân phận của chúng ta thật bị
biết rồi, chỉ sợ cũng không phải là mấy thích khách bất nhập lưu đơn
giản như vậy. Chuyện tối nay càng giống là thị uy hoặc là. . . khiêu
khích công chúa An Khê.”
“Thị uy. . . Khiêu khích công chúa An Khê? Đó là bởi vì công tử Thanh Trần?” Ám Nhị suy đoán nói. Diệp Ly gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:
“Ta cũng vậy cho là như vậy. Ở Nam Cương người có quan hệ với cái thân
phận Sở Lưu Vân này chỉ có một mình Đại ca. Nhưng khiêu khích không tổn
thương da thịt như vậy có gì hữu dụng đâu? So ra bắt được ta uy hiếp Đại ca còn hữu dụng hơn. Nếu như Đại ca ở trên tay của đối phương thì.”
“Bằng năng lực của mấy thích khách này , cho dù không có thuộc hạ ở
đây bọn họ cũng không có biện pháp mang đi một người từ phủ công chúa.”
Còn chưa mò tới khách viện đã kinh động thị vệ của phủ công chúa, thích
khách như vậy giết người cũng không được, lại càng không phải nói đến
bắt sống người, “Tiểu thư có thể đoán được là ai làm sao?”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vốn đang không biết, hiện tại đã có mấy
phần nắm chắc. Ngày mai thử xem năng lực tra tấn của ngươi một chút,
thuận tiện nghiệm chứng ý nghĩ của ta một chút xem sao.”