Thịnh Thế Đích Phi

Chương 84 : Thánh nữ Nam Cương

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Ám Nhị biết rất nhiều cao thủ tra hỏi, tỷ như công tử Phượng Tam

phong lưu phóng khoáng Phượng Chi Dao, tỷ như thủ lĩnh{ám vệ} chịu

trách nhiệm huấn luyện bọn họ, ví dụ như Mặc thúc tổng quản Định Quốc

vương phủ nghiêm túc trầm mặc nhưng lòng dạ thật ra không tệ. Nhưng Ám

Nhị chưa bao giờ biết Định Quốc vương phi vốn nũng nịu, chủ tử của bọn

hắn, cũng là người giỏi về phương diện này. Nhiều khi bốn người bọn họ

không nhịn được âm thầm suy đoán trong lòng lúc trước Diệp gia rốt cuộc

bạc đãi Vương Phi bao nhiêu, mới vặn vẹo một thiên kim khuê tú xuất thân danh môn thành như vậy?



Muốn mang tên thích khách xui xẻo kia từ phủ công chúa ra ngoài cần

một thời gian, lúc này phủ công chúa đang giới nghiêm, có thể đưa được

người ra ngoài hay không có liên quan trực tiếp đến việc bọn họ có thể

lấy được kết quả mong muốn hay không. Cho nên Ám Nhị không định đợi đến ngày mai, hắn chuẩn bị cạy cái miệng của tên thị vệ nấm mốc tại chỗ.

Diện tích khách viện không nhỏ, nội thất Diệp Ly hiện đang ở lại đang

tận cùng bên trong, cho nên chỉ cần bọn họ không phát ra tiếng kêu to,

cho dù là người giám thị ngoài viện sẽ không phát hiện động tĩnh gì. Dĩ

nhiên{ám vệ} vốn ẩn nấp ở phủ công chúa cũng sẽ không để người không nên đến gần khách viện tới gần. Sau khi thích khách nấm mốc bị bắt uống một chén trà lạnh có thêm nhuyễn gân tán cho dù muốn kêu cũng không kêu ra

được.



Cho nên trong phòng bố trí coi như nhã trí lại xuất hiện ra một màn

quỷ dị. Một bên thị nữ Nam Cương đang nằm ngủ mê man trên giường, một

thiếu nữ xinh đẹp ngồi dưới đèn viết viết vẽ vẽ bên chiếc bàn. Cách đó

vài bước đang tiến hành bức cung tra tấn cực kỳ tàn ác. Sắc mặt Ám Nhị

âm trầm, bẻ gãy xương chân trái của thích khách, sắc mặt thích khách kia trắng bệch, cả người mồ hôi đầm đìa lại như cũ sống chết không chịu mở

miệng. Bởi vì chỗ này hạn chế lại không thể vận dụng thủ đoạn quá mức

máu tanh phiền toái, điều này làm cho sắc mặt Ám Nhị càng ngày càng khó

coi. Cho đến khi Diệp Ly xử lý xong chuyện của mình ngẩng đầu lên, Ám

Nhị vẫn không thể khiến thích khách phun ra nửa câu hữu dụng , cũng suýt nữa để thích khách kia bắt được cơ hội cắn lưỡi tự vận.



“Không được sao? Cần hỗ trợ không?” Diệp Ly đứng lên hỏi. khóe miệng

Ám Nhị co quắp, lắc đầu nói: “Loại chuyện này vẫn không cần phiền tiểu

thư.”



“Không sao, cứ như vậy cho dù cắt đứt một chân nữa của hắn thì hắn ta cũng sẽ không chịu nói đâu.”



“Vậy ta đập nát xương toàn thân hắn.” Ám Nhị lạnh lẽo nhìn chằm chằm thích khách nói.



Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Chờ ngươi đập nát hết xương của hắn, hắn sẽ không còn mạng nữa.”



“Tiểu thư có chủ ý gì?”



Diệp Ly thong thả đi tới, ngồi xổm người xuống mỉm cười với thích

khách trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghe hiểu được tiếng Trung

Nguyên không? Ngươi yên tâm ta sẽ không thô bạo như tên kia đâu.” Thích

khách cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp cười đến khuôn mặt hiền hòa trước mắt. Thân là thích khách, trực giác nói cho hắn biết thiếu nữ xinh đẹp khả ái trước mắt này mới thật sự là nhân vật nguy hiểm.



Diệp Ly nở nụ cười chân thành nhìn thích khách đang cảnh giác mình

trước mắt, ôn nhu nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không giống tên kia bẻ gãy

xương của ngươi , ta định . . . tháo tất cả các khớp xương trên người

ngươi, bắt đầu từ. . . ngón tay đi.” Bàn tay trắng nõn nhỏ và dài bắt

lấy tay trái của thích khách , chỉ nghe một tiếng răng rắc, khớp xương

của ngón trỏ tay trái bị bóp méo một cách kỳ dị. Diệp Ly tiếp tục hướng

xuống, lại là từng tiếng vang, ngón trỏ ngay ngắn đều bị bóp méo. Thích

khách bị tháo rớt cằm căn bản ngay cả kêu đều không thể kêu ra tiếng.

Trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh a a mơ hồ. Diệp Ly nhìn hắn,

“Lúc nào muốn nói thì gật đầu là được, nhưng mà. . . ngươi cũng đừng

thật sự đợi đến khi ta hủy toàn thân xương cốt của ngươi mới gật đầu thì đến lúc đó có thể đã muộn.”



Răng rắc. . . . . .



Thần sắc Diệp Ly bình tĩnh, nhưng động tác tay không hề lộn xộn. Mà

chính là bình tĩnh như vậy so với Ám Nhị lời nói ngoan lệ, thần sắc

nghiêm nghị uy hiếp đe dọa càng khiến người ta sợ hãi. Khi Diệp Ly đưa

tay chuyển về phía tay phải của tên thích khách, sắc mặt thích khách tái nhợt, hô hấp yếu ớt rốt cục khó khăn gật đầu. Diệp Ly nhướn mày, liếc

mắt nhìn Ám Nhị một cái nói: “Còn tưởng rằng thật sự là xương cứng gì

chứ, cứ như vậy thôi?” Ám Nhị lặng yên lau mồ hôi hột sau ót, hắn cũng

cảm thấy thích khách này quá vô dụng một chút, nhưng đồng thời cảm thấy

chỗ đáng sợ của chủ tử không phải là thủ đoạn nàng hành hạ người, mà là

phần bình tĩnh khiến người sợ hãi kia. Nếu như đổi thành hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ sợ.



“Rất tốt, nhưng mà ngươi cũng không nên trêu đùa ta nha. Nếu không. . . hậu quả sẽ chỉ khiến ngươi hối hận sống trên cõi đời này.” Diệp Ly

chân thành nhìn hắn khuyến cáo.



Diệp Ly vừa lòng gật đầu, “Rất tốt, như vậy nói cho ta biết chủ tử

của ngươi là ai?” Phất tay ý bảo Ám Nhị khép lại cằm của hắn, Diệp Ly

hỏi. Trong mắt Thích khách hiện lên một chút sợ hãi, nhìn Diệp Ly há

miệng nhưng vẫn không nói. Diệp Ly nhăn lại đôi mi thanh tú suy nghĩ một chút nói: “Nếu như ngươi lo lắng cho tánh mạng của ngươi…, ta bảo đảm

an toàn của ngươi. Hơn nữa sau khi ta làm xong chuyện ở Nam Cương có thể cho ngươi một khoản tiền để đổi tên đổi họ, sống một lần nữa.” Ánh mắt

Thích khách lóe lóe, thần sắc nhiều hơn một chút do dự, Diệp Ly nhìn ở

trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, “Tin tức của ngươi rất quan trọng với ta, cho nên. . . Chỉ cần ngươi cho ta tin tức thật, ta

bảo đảm sẽ thực hiện hứa hẹn. Nhưng mà, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu,

biết tin tức cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Ngươi không nói,

người khác chưa chắc sẽ không nói. Đến lúc đó. . . Thật xin lỗi, ta chỉ

có thể. . . . . .” Nhìn thần sắc khẩn trương của thích khách, Diệp Ly

cười nói: “Không, ta sẽ không giết ngươi. Khi ta tới Nam Cương đã đi qua một sơn cốc, bên trong nở đầy hoa màu đỏ như máu. Dưới mỗi một gốc hoa

phía còn có một con rắn nhỏ. Lúc ấy ta suy nghĩ, nhiều rắn như vậy bọn

chúng ăn cái gì mới có thể lớn lên đây? Ngươi cảm thấy thế nào. . .”



“Xà. . . Xà cốc. . . Không. . . . . .” Cũng không phải chỉ có người

Trung Nguyên mới e ngại chỗ như xà cốc, người Nam Cương đúng là không sợ rắn, nhưng trừ người ngự xà, không ai không sợ ngàn vạn con rắn độc

không bị khống chế.



“Như vậy. . . Đáp án của ngươi?”



“Ta nói. . . Các ngươi muốn hỏi cái gì?”
sứ men xanh trên bàn rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thúy dễ nghe,

“Nói! Làm sao bọn họ biết ngươi ở nơi này ?” Từ Thanh Trần lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta ở chỗ này ngay cả cửa cũng không ra được, làm sao sẽ

biết cái này? Làm sao? Có người tìm ngươi phiền toái?”



“Làm sao ngươi lại không biết? ! Nhất định là ngươi truyền tin tức đi , nói đi, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì?” Nữ tử cố gắng khắc chế cơn giận của mình hỏi.



Từ Thanh Trần lắc đầu thở dài, “Ngươi không khỏi nghĩ ta quá thần

thông rồi. Ta chỉ là một thư sinh văn nhược bó tay vô lực, không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ. Ngươi đã rảnh rỗi nghĩ những thứ

này còn không bằng thử nghĩ xem có phải ngươi gần đây lại đắc tội người

nào không.” Nữ tử hừ nhẹ một tiếng nói: “Sao ta sẽ đắc tội với người

khác? Trừ nữ tử An Khê kia, ta bình sinh chỉ đắc tội. . . Ha hả, hình

như là vị hôn thê nũng nịu kia của ngươi.”



“Ta đã nói ngươi không nên động đến nàng ấy.” Từ Thanh Trần trầm giọng nói.



Nữ tử cười lạnh nói: “Ngươi yên tâm, vị hôn thê bảo bối của ngươi

cũng không có chuyện gì cả. Chẳng qua. . . Hiện tại không có chuyện

không có nghĩa là sau này cũng không có chuyện, lần trước chỉ là muốn hù dọa nàng ta một chút thôi. Lại nói. . . hình như hộ hoa sứ giả bên

người nàng có công phu khá tốt đấy.” Từ Thanh Trần cũng không thèm để ý, “Ngươi nói là hộ vệ tùy thân sao? Danh môn thiên kim Trung Nguyên lúc

ra cửa bên cạnh vẫn phải có mấy người hộ vệ, cũng không có cái gì không

được .”



“Ngươi cũng quá tin tưởng nàng ta. Không bằng chúng ta tiếp tục nhìn

xem hộ vệ của nàng ta rốt cuộc che chở hay không che chở được nàng? Nói

không chừng che chở đến che chở đi thành lưỡng tình tương duyệt , con

gái không phải thích nhất anh hùng cứu mỹ nhân sao?”



Từ Thanh Trần quét nhìn nàng một cái, ” Nếu ngươi nhàn rỗi như vậy

còn không bằng nói xem đã xảy ra chuyện gì để tức thành như vậy.”



Nhắc tới chuyện này, dung nhan che dấu ở dưới mặt nạ của nữ tử không

khỏi vặn vẹo một trận, giọng căm hận nói: “Có người vứt thi thể mấy

thích khách kia ngoài điện Thánh Nữ!”



Từ Thanh Trần có chút ngoài ý muốn, rất nhanh đã nhướn mày, “Cho dù

như thế cũng không có gì. Giao cho vương thất Nam Chiếu hoặc là quan phủ xử lý là được rồi.”



“Làm sao có thể? !” Nữ tử kêu lên: “Đừng nói với ta ngươi không biết, nếu có người biết điện Thánh Nữ bị người ném thi thể đến, An Khê nhất

định sẽ mượn cơ hội lục soát điện Thánh Nữ. Hừ! Đừng cho là ta không

biết, nàng ta sớm đã muốn vươn bàn tay đến điện Thánh Nữ. Nhưng nàng ta

không có tư cách kia!” Từ Thanh Trần đưa tay lấy ra một quyển sách mở

ra, vừa nói: “Ngươi còn chưa nói, nếu để cho người biết phát hiện thi

thể ở điện Thánh Nữ, trong lòng dân chúng Nam Chiếu cũng sẽ hoài nghi sự thánh khiết của Thánh nữ Nam Cương. Quan trọng nhất là nếu cho ngươi

thêm một hai năm thời gian ngươi còn có thể đẩy chuyện này tới trên

người Đại Sở hoặc Tây Lăng, nhưng hiện tại. . . ngay cả việc chuẩn bị

khai chiến cùng Đại Sở mà ngươi còn chưa làm tốt.”



Đôi mắt nữ tử tối sầm lại, u ám theo dõi hắn trầm giọng nói: “Ngươi biết quá nhiều rồi, thật không sợ ta giết ngươi?”



Từ Thanh Trần khẽ gật đầu, “Bởi vì ngươi còn muốn dựa vào ta để biết nhiều hơn không phải sao?”



“Không tệ!” Nữ tử dứt khoát thừa nhận: “Nếu không phải ngươi âm thầm

giúp đỡ An Khê, căn bản nàng ta không thể nào thắng được ta. Ngươi đã có thể giúp nàng ta thì đương nhiên cũng có thể giúp ta không phải sao?”



Từ Thanh Trần lắc đầu, “Ta sẽ không giúp ngươi.”



“Ta sẽ khiến ngươi đồng ý !” Nữ tử cười lạnh nói. Từ Thanh Trần một

lần nữa để sách xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, “Ngươi căn bản không thích hợp làm những việc này. Các thế hệ Thánh nữ Nam Cương cũng

không thích hợp, cho dù ngươi thông minh hơn các nàng, nhưng bàn về trị

quốc ngươi vẫn không bằng công chúa An Khê.” Trong mắt nữ tử hiện lên

một chút tức giận, lạnh lùng nói: “Ai nói ta không thích hợp? Ngươi cũng thừa nhận ta thông minh hơn so với An Khê không phải sao?”



” Chẳng qua là ngươi am hiểu âm mưu quỷ kế hơn nàng ấy mà thôi. Nhưng một cái quốc gia không phải chỉ dựa vào âm mưu là có thể vận hành thuận lợi. Huống chi. . . Ngay cả âm mưu của ngươi cũng chẳng ra gì.”



“Vậy thì như thế nào? Ít nhất bây giờ ngươi ở trong tay ta không phải sao?” Nữ tử ngạo nghễ nói. Từ Thanh Trần cười nhạt không nói. Nhìn bộ

dáng yên lặng lạnh nhạt của Từ Thanh Trần, nữ tử đột nhiên cảm thấy vô

củng tức giận, oán hận nói: “Ngươi xem thường ta!” Từ Thanh Trần cau mày nói: “Ta không xem thường ngươi, ta chỉ không đồng ý cách làm bây giờ

của ngươi mà thôi.”



“Ta biết! Ngươi chính là xem thường ta!” Nữ tử thét to: “Ngươi thì

biết cái gì? Ngươi biết An Khê từ nhỏ trải qua những ngày như thế nào?

Ta từ nhỏ trải qua những ngày như thế nào? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái

gì từ nhỏ nàng ta chính là Vương thái nữ, chính là công chúa, dựa vào

cái gì tất cả đều thuộc về nàng ta?”



“Ngươi là Thánh nữ Nam Cương, cũng được vạn người tôn sùng như nhau.” Từ Thanh Trần nói.



“Ha hả. . . vạn người tôn sùng? Ta từ lúc ba tuổi chưa một lần gặp

mẹ ta, năm tuổi đã lẻ loi trơ trọi một mình. Không cho phép nói chuyện

cùng thị nữ, không cho phép ra ngoài đi chơi, không cho phép khóc, không cho phép gặp người ngoài, thậm chí còn không được động tâm. Đợi đến hai mươi tám tuổi còn muốn đi cái Thánh Địa ma quỷ kia, ai muốn đi cái nơi

quỷ quái kia? Nam Chiếu là của ta, tất cả đều là của ta!” Nữ tử dường

như đột nhiên sụp đổ.



Từ Thanh Trần lắc đầu, “Nhân sinh của Thánh nữ Nam Cương quả thật

rất đáng thương. Nhưng ta nghĩ chuyện này không bao gồm ngươi. Chưa từng có ai hạn chế hành động của ngươi không phải sao? Nếu không làm sao

ngươi sẽ có cơ hội biết Lê Vương, làm sao lại có thể kết thù kết oán

cùng công chúa An Khê? Thậm chí. . . ngay từ hai năm trước Thánh nữ tân

nhiệm cũng đã xuất hiện, chẳng qua là bị ngươi giết đi mà thôi. Thánh nữ Nam Cương trễ nhất có thể đến hai mươi tám tuổi, nhưng trên thực tế đại đa số Thánh nữ trước hai mươi lăm tuổi đã thoái vị rồi.”



“Cả chuyện này An Khê cũng nói cho ngươi biết rồi? !” Nữ tử theo dõi hắn, “Xem ra nàng ta quả thật rất tin tưởng ngươi.”



“Ta và công chúa An Khê là bằng hữu.”



“Hừ!” Dáng vẻ sụp đổ vừa rồi dường như chỉ là biểu hiện giả dối, hoặc có thể gọi là diễn trò. Trong chốc lát nữ tử khôi phục ưu nhã, “Hay cho một bằng hữu. Ta sẽ mang đầu của bằng hữu ngươi và của vị hôn thê của

ngươi đưa đến trước mặt ngươi.” Nói xong, nữ tử phẩy tay áo bỏ đi.