Thịnh Thế Đích Phi
Chương 85 : Huynh muội gặp nhau
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
Nhìn cửa đá khép lại lần nữa, Từ Thanh Trần không dễ phát hiện cau
mày. Thánh nữ Nam Cương đã dần dần mất đi lý trí, chỉ cần tất cả thuận
lợi dựa theo phương pháp xử lí của hắn và công chúa An Khê đã bàn bạc
nửa năm qua, tuyệt đối có thể không đánh mà thắng, bắt được Thánh nữ Nam Cương cùng với thế lực của Lê Vương ở Nam Cương. Như vậy hiện tại hắn
cũng có thể suy nghĩ thoát thân thế nào rồi, nếu mục đích coi như đã
đạt được ngoài dự trù, ở đây cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa càng về
sau ở đây sẽ càng nguy hiểm.
Cửa đá lần nữa bị đẩy ra từ bên ngoài, Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Cô nương còn có việc sao?”
“Cô nương không có việc gì, Thanh Trần ca ca, là ta có việc. . .” Từ
cửa ra vào truyền tới một tiếng tiếng cười duyên thanh thúy, Từ Thanh
Trần ngẩn ra, thật nhanh quay đầu lại nhìn về phía cửa. Bên cạnh cửa đá
nửa mở cô gái xinh đẹp mặc áo vàng nhạt đang cười nhìn hắn, “Ly nhi. . . . . .” Diệp Ly tiến lên, nở nụ cười chân thành đánh giá hoàn cảnh trong thạch thất, cười nói: “Đại ca, thoạt nhìn huynh ở nơi này trải qua cũng không tệ đâu.” Từ Thanh Trần mỉm cười nhìn nàng nói: “Ly nhi, làm sao
Ly nhi sẽ tới nơi này?” Diệp Ly trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào cửa đá vẫn
mở một nửa cười nói: “Tới đón công tử Thanh Trần mà.”
Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ nhìn cửa một cái, “Ngoài cửa còn có người?”
Diệp Ly lôi kéo Từ Thanh Trần cười nói: “Trước không nói những chuyện này, chúng ta đi nhanh đi. Vạn nhất nữ nhân kia giết trở lại thì không
tốt lắm.” Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Ly nhi nói đúng, có cái gì chúng
ta ra ngoài lại bàn, tỷ như chuyện ta đột nhiên có thêm một vị hôn thê?” Nụ cười trên mặt Diệp Ly nhất thời cứng đờ, một hồi lâu mới ha hả cười
nói: “Thanh Trần ca ca, sau khi đi ra ngoài thì nhớ muội tên là Sở Lưu
Vân nga, ngay cả tên vị hôn thê của mình cũng không biết thì rất dễ bị
hoài nghi .” Từ Thanh Trần dọn dẹp một chút mấy món đồ từ trên bàn rồi
mang trên người, đi theo Diệp Ly ra khỏi cửa đá. Ngoài cửa Ám nhị mang
theo hai gã {ám vệ} xa lạ chờ. Thấy Diệp Ly và Từ Thanh Trần đi ra ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, nói: ” Công tử Thanh Trần quả nhiên ở chỗ này,
tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài từ hoàng cung.”
“Nữ nhân kia thế nào rồi?”
Ám nhị: ” Công chúa An Khê dựa theo tin tức của chúng ta đã mang
người đi điện Thánh Nữ, hơn nữa nữ nhân kia tuyệt đối sẽ bởi vì mấy cỗ
thi thể đó mà để công chúa An Khê nhìn chằm chằm vào nàng. Lúc này chắc
chắn đang như lâm đại địch chờ ở điện Thánh Nữ.” Diệp Ly thỏa mãn gật
đầu, “Thế bên Hoàng cung thì sao?” Ám nhị: “Đến lúc đó Hàn công tử sẽ
gây ra hỗn loạn trong hoàng cung, chúng ta có thể nhân cơ hội đi ra
ngoài.” Diệp Ly gật đầu, “Hi vọng lần này làm việc Hàn Minh Tích vẫn
đáng tin như vậy.” Ám nhị cúi đầu buồn cười nói: “Hàn công tử để Ám tam
chuyển lời, bảo đảm sẽ không để tiểu thư thất vọng .”
“Hi vọng là thế.”
Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn nàng, ” Đại đương gia Diêm vương các Lăng Thiết Hàn là bằng hữu của ta.”
Diệp Ly tức cười, ở trong lòng im lặng nhìn trời. Nàng vừa rồi còn
đang tính toán trong lòng làm sao Bệnh thư sinh sẽ tới, nhưng, Bệnh thư
sinh vẫn luôn là một tồn tại nguy hiểm, “Đại ca, nếu như ta làm chuyện
gì với Bệnh thư sinh, sẽ không ảnh hưởng giao tình giữa huynh và Lăng
Các chủ chứ?” Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Muội nghĩ làm gì với hắn?”
Diệp Ly nhíu đôi mi thanh tú, nói cẩn thận chuyện về hoa Bích Lạc một
lần, sau khi Từ Thanh Trần nghe xong trầm mặc chốc lát mới nói: “Cho
nên, ngươi lo lắng hắn lấy được Bích Lạc sẽ gây bất lợi với Định Vương,
muốn tiên hạ thủ vi cường trừ cái tai hoạ ngầm này, đồng thời lại cảm
thấy hoa Bích Lạc có thể có tác dụng sẽ đối với bệnh của Định Vương, cho nên cũng muốn lấy được hoa Bích Lạc? Muội suy nghĩ vì Mặc Tu Nghiêu, có thể thấy được là thật tâm coi mình là Định Quốc vương phi rồi. Phụ thân và thúc phụ vẫn lo lắng tính tình muội quá mức bình thản, nhưng bọn họ
chắc hẳn cũng không hy vọng thấy muội quá xem trọng Định Vương.”
Bị Từ Thanh Trần nói như thế, Diệp Ly nhất thời cảm thấy có chút quẫn bách, “Đại ca đang ở đây nói gì thế, Mặc Tu Nghiêu vẫn đối xử khá tốt
với ta . Nếu ta đã thành thân với hắn tự nhiên hi vọng hắn sống tốt.
Chẳng lẽ Đại ca hi vọng hắn để biểu muội đáng thương của huynh biến
thành quả phụ nhanh một chút sao?”
Nhìn bộ dáng Diệp Ly cố gắng lẽ thẳng khí hùng , Từ Thanh Trần cười
một tiếng. Ho nhẹ một tiếng nói: “Thôi, chuyện Bệnh thư sinh một mình
muội cẩn thận một chút. Về phần Lăng Thiết Hàn, ta thì sẽ giải thích rõ
với hắn, sẽ không để Diêm Vương các tìm muội phiền toái .”
“Cám ơn Đại ca.” Diệp Ly cười nói.
Từ Thanh Trần như cười như không nhìn nàng nói: “Không cần cám ơn,
Ly nhi biểu muội. Chúng ta hiện tại đến nói một chút về chuyện vị hôn
thê của ta. Đúng rồi, chuyện này ta đã cho người dùng bồ câu đưa tin báo về kinh cho người nên báo.”
“A. . . Biểu ca. . . Làm sao huynh có thể như vậy? Không đúng, sao
huynh lại làm nhanh như vậy? !” Diệp Ly vừa nghĩ tới bởi vì … sự kiện
này mình sẽ nhận được bao nhiêu thư, tương lai sẽ bị Đại cữu cữu, Nhị
cữu cữu dạy dỗ đã cảm thấy nhức đầu.
Từ Thanh Trần cười nói: “Trên thực tế ngày thứ nhất sau khi nghe được chuyện vị hôn thê của ta tới Nam Chiếu, ta đã cho người truyền tin đi
về. Hay muội cảm thấy Đại ca bị giam lỏng thì sẽ không có biện pháp
truyền tin ra ngoài? Nhiều nhất qua năm ngày nữa hẳn là sẽ có hồi âm.
Lưu Vân muội muội. . . . . .”
Diệp Ly không nhịn được muốn ôm đầu rên rỉ, Đại ca thật là quá. . . quá xấu rồi!