Thịnh Thế Đích Phi
Chương 86 : Mật thư Vân Châu
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
Kinh thành
“Vương gia, mật thư từ Vân Châu!” Trong thư phòng, Mặc tổng quản đang cầm một phong thư có hình ngọn lửa màu đen được dán kín bước nhanh đến. Mặc Tu Nghiêu ngồi trong thư phòng đọc sách chợt ngẩng đầu lên, nhận
lấy phong thư trong tay Mặc tổng quản, cúi đầu nhanh chóng nhìn một lần, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Khí áp trong thư phòng dường như cũng
ngưng trệ theo, Mặc tổng quản có chút bận tâm hỏi: “Vương gia?” Mặc Tu
Nghiêu cúi đầu hơi ngẩn ra, thì ra là phong thư trong tay đã bị hắn
không tự chủ vo thành một nắm. Khẽ nhắm mắt bình ổn kinh sợ trong lòng
một chút, Mặc Tu Nghiêu một lần nữa mở ra cục giấy trong tay, vuốt
phẳng, trầm giọng nói: “Gọi Phượng Chi Dao tới đây, còn có. . . Cũng mời Trầm tiên sinh cùng tới đây. Chuẩn bị một chút, một lát nữa chúng ta
muốn vào Cung.” Mặc tổng quản nhíu nhíu mày, kể từ sau khi Vương Phi gặp chuyện không may, Vương gia chưa từng vào Cung. Xem ra tin tức truyền
đến từ Vân Châu đúng là đại sự gì đó. Mặc dù có chút lo lắng nhưng đối
với mệnh lệnh của Vương gia, Mặc tổng quản chỉ có thể thấp giọng đáp:
“Thuộc hạ đi làm ngay.”
Không bao lâu, Phượng Chi Dao và Trầm Dương đã xuất hiện tại cửa thư
phòng, Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Vương gia lại có gì muốn
phân phó?”
Mặc Tu Nghiêu đưa tay đem phong thư có chút vết nhăn đưa tới, trầm
giọng nói: “Ngươi xem một chút đi.” Tuấn mi của Phượng Chi Dao khẽ
nhếch, hắn hiểu Mặc Tu Nghiêu, tự nhiên hiểu nét mặt cùng với giọng nói
của hắn bây giờ có hàm nghĩa gì. Cũng không nhiều lời nữa, nhận lấy
phong thư đi tới ngồi xuống, “Từ Vân Châu tới? Là bút tích của Thanh Vân lão tiên sinh?” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc gật đầu, thần sắc Phượng Chi Dao cũng có chút ngưng trọng, vốn chỉ hi vọng Từ gia có thể có người bác
học hỗ trợ phiên dịch một chút đồ Diệp Ly cho người mang tới, không nghĩ tới lại kinh động Thanh Vân tiên sinh. Có thể làm cho vị lão tiên sinh
này chú ý nhất định không là chuyện nhỏ gì. Phượng Chi Dao ngồi xem thư, Trầm Dương có chút kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Vương gia có chuyện gì sao? Hay là chỗ nào không thoải mái?” Trầm Dương là thầy thuốc, xưa
nay không quá thích hỏi mấy chuyện này.
Mặc Tu Nghiêu lắc lắc đầu nói: “Vốn là mấy ngày nữa Trầm tiên sinh
nên lên đường đi Tây Lăng trước rồi, chẳng qua hiện tại chỉ sợ phải xin tiên sinh tạm hoãn rồi.”
Trầm Dương cau mày nói: “Kế hoạch của Vương gia có biến?” Mặc Tu
Nghiêu thở dài nói: “Không còn kịp rồi. Trầm tiên sinh, ta muốn đi Nam
Cương một chuyến.”
“Cái gì? !” Trầm Dương cao giọng nói, Phượng Chi Dao đang ngồi ở một
bên cũng không khỏi được ngây ra một lúc, lo lắng nhíu mày. Trầm Dương
hoàn toàn không cho Mặc Tu Nghiêu cơ hội nói chuyện, nổi giận đùng đùng
quát Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia, ngài đang nói đùa gì ở đây vậy? Bây giờ
thân thể của ngài tốt hơn nhiều so với mùa đông, nhưng ngài đừng quên
đây cũng chỉ là so với mùa đông mà thôi! Khí hậu Nam Cương ẩm ướt nhiều
mưa, căn bản là không thích hợp thân thể của ngài. Hơn nữa. . . Chính
ngài cũng biết, mùa đông năm ngoái hàn độc trong cơ thể đã không kiểm
soát được, mặc dù tìm cách đè ép xuống, nhưng thân thể của ngài hiện nay chỉ càng ngày càng kém, tùy tiện đổi chỗ, hàn độc thậm chí có thể hoàn
toàn mất khống chế lần nữa!” Phượng Chi Dao có chút không giải thích
được, “Khí hậu phương Nam ấm áp, không phải là thích hợp hơn với thân
thể Vương gia sao?” Trầm Dương tức giận liếc mắt, “Nếu là được chúng ta hành hạ nhiều năm như vậy làm gì? Trực tiếp để Vương gia đến phía Nam
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Nhìn tư thế của công chúa mới vừa rồi còn tưởng rằng công chúa tới tìm ta tính sổ đây.”
Trên mặt công chúa An Khê hiện lên một rặng mây đỏ, hung hăng trừng
mắt nhìn hắn một cái nói: “Ta không nên tìm ngươi tính sổ sao? Ngươi đã
làm chuyện tốt gì ở trong Cung?”
Từ Thanh Trần vô tội cười nói: “Ta thật sự không làm gì cả.” Hắn
thật sự không làm gì, có chuyện cũng làm do {ám vệ} cùng với người của
Thiên Nhất các làm. Công chúa An Khê đi tới vừa ngồi xuống, bất mãn nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “Ngươi thật sự không làm gì mà đã khiến
hoàng cung ầm ĩ người ngã ngựa đổ ! Phụ vương mới vừa còn gọi ta tiến
cung hỏi, hoài nghi là ta làm đấy.” Mặc dù nàng vốn cũng chuẩn bị làm
như vậy, nhưng không phải là bị người khác giành trước sao? Tại sao phụ
vương vẫn hoài nghi nàng? Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Biết Nam Chiếu
Vương hoài nghi ngươi, ngươi còn chạy tới nơi này?” Công chúa An Khê
khinh thường nhướng mày nói: “Mấy tên phế vật, Bổn công chúa muốn để bọn họ theo chân bọn họ mới theo được, Bổn công chúa không muốn, dù bọn họ
chạy gãy chân cũng không theo được.”
“Công chúa vội vã tới đây có việc gì thế?” Từ Thanh Trần hỏi.
Diệp Ly ở một bên nhìn mà than thở trong lòng. Công chúa An Khê gấp
gáp chạy tới như vậy còn không phải lo lắng an nguy của đại ca sao, kết
quả hắn cứ nhàn nhạt như vậy hỏi một câu công chúa tới đây có việc gì
thế? Chẳng lẽ muốn con gái nhà người ta chính miệng nói ta lo lắng an
toàn của ngươi nên mới tới sao?
Công chúa An Khê ngơ ngác một chút, nhìn thoáng qua Diệp Ly bên cạnh nhướng mày nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới? Bổn công chúa
cuối cùng vẫn phải xem một chút bằng hữu kiêm quân sư của ta có còn sống hay không.”
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn với công
chúa nói. Công chúa tới, ta cũng không cần cho người đi phủ công chúa
tìm ngươi nữa.” Công chúa An Khê cau mày, nhìn Từ Thanh Trần nói: “Ngươi không trở về phủ công chúa sao?” Do dự nhìn thoáng qua Diệp Ly một chút nói: “Sở tiểu thư hiện tại cũng ở trong phủ của ta, ngươi cùng trở về
cũng dễ chiếu cố lẫn nhau, chúng ta muốn thương lượng cái gì cũng dễ hơn không phải sao?” Diệp Ly suy nghĩ một chút, vẫn thừa dịp trước khi Từ
Thanh Trần mở miệng nói: “Công chúa, thật xin lỗi lúc trước ta lừa
ngươi. . .”
Công chúa An Khê không giải thích được cau mày, Diệp Ly thấp giọng nói: “Cái kia. . . Ta thật ra. . . . . .”
“Thật ra Lưu Vân không phải là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, hôm nay chính nàng và Lâm Hàn tiến cung cứu ta ra. Lúc trước chỉ sợ
ngươi hoài nghi mới làm bộ như cái gì cũng không hiểu.” Từ Thanh Trần
nhàn nhạt tiếp lời, Diệp Ly nhíu mày, mịt mờ trợn mắt nhìn Từ Thanh
Trần một cái, Từ Thanh Trần bình tĩnh bất động như núi.
Công chúa An Khê kỳ quái nhìn hắn một cái, nhìn Diệp Ly một chút cười nói: “Vậy thì có gì, hiếm thấy nữ tử Trung Nguyên như Sở tiểu thư văn
võ song toàn như vậy. Sở tiểu thư cũng vì an nguy của Thanh Trần, ta
cũng không phải là người hẹp hòi như vậy .”
Diệp Ly cười nói: “Vậy thì cám ơn công chúa.”