Thịnh Thế Đích Phi

Chương 87 : Thân phận bị vạch trần

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Một nhóm ba người dời bước đến thư phòng, mặc dù công chúa An Khê hơi nghi ngờ Diệp Ly nhưng căn cứ vào sự tin tưởng với Từ Thanh Trần cũng

không hỏi nhiều. Dù sao thiếu nữ nũng nịu trước mắt này vẫn mang theo

một người từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Chiếu, hơn nữa thành công lừa

gạt nàng còn tự mình cứu được Từ Thanh Trần thì đương nhiên không phải

là hạng người phàm tục. Ánh mắt công chúa An Khê đánh giá Diệp Ly có

thêm chút gì đó cực kỳ phức tạp, Diệp Ly nhìn ở trong mắt chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ trong lòng. Ngầm oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần

một cái, quay đầu lại vứt cho hắn một ánh mắt ngươi nói rõ ràng cho ta.

Từ Thanh Trần lạnh nhạt mỉm cười.



Vào thư phòng ngồi xuống, công chúa An Khê rất nhanh đã ném chuyện

riêng lúc trước ra…sau ót, thần thái trở nên nghiêm cẩn chuyên chú. Từ

Thanh Trần hỏi: “Lấy được Binh phù chưa?” công chúa An Khê có chút xấu

hổ lắc đầu nói: “Xin lỗi, Thanh Trần. Chỗ đặt Binh phù mà lúc trước

chúng ta tra được là ngụy trang, căn bản binh phù không có ở đó.” Từ

Thanh Trần khẽ cau mày, nói: “Theo lý thuyết. . . Thư Mạn Lâm không thể

biết chúng ta đang tìm binh phù, hẳn cũng không người ngoài biết binh

phù chân chính ở đâu mới đúng. Tại sao nàng ta phải giấu binh thư một

cách bí ẩn như vậy, hơn nữa còn làm giống như là đặc biệt thiết lập cạm

bẫy cho chúng ta?” Công chúa An Khê lắc đầu nói: “Bên chúng ta cũng

không có mấy người biết, ta có thể cam đoan bọn họ đều tuyệt đối đáng

tin .” Từ Thanh Trần lắc đầu, “Người của ngươi tất nhiên là chúng ta tin được. Nhưng lần này. . . An Khê, ngươi có cảm thấy có một chỗ rất cổ

quái hay không. Nửa năm qua này hình như mỗi lần chúng ta sắp bắt được

sai lầm trí mạng của Thư Mạn Lâm, lại bị nàng chạy trốn trước một bước.”



Công chúa An Khê tức giận nói: “Còn không phải bởi vì phụ vương, phụ vương luôn vô duyên vô cớ thiên vị Thư Mạn Lâm! Nói gì nàng là Thánh nữ Nam Cương căn bản không thể nào làm những chuyện kia, nói gì là ngươi

muốn khích bác quan hệ quân thần của Nam Chiếu chúng ta. Nhất là có một

lần hoang đường còn nói là hiểu lầm! Phụ vương mấy năm này thật là càng ngày càng hồ đồ.”



Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ hỏi: “Nam Chiếu Vương thật sự là già nên hồ đồ rồi sao?”



Công chúa An Khê ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Trần hỏi: “Ngươi có ý gì?”



Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Vốn là chúng ta đều cảm thấy Nam Chiếu Vương thiên vị Thư Mạn Lâm, nhưng lần này. . . Ngày đó sau khi ta bị

bắt lập tức bị hạ độc hôn mê. Nhưng ta nhớ được lúc ta ngất đi thời gian đại khái là cuối giờ Mùi, mà khi tỉnh lại trong thạch thất thời gian

đại khái là giờ Thân hai khắc. Ngày đó ngươi đã sớm phái người theo dõi

Điện Thánh nữ rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể là trở về từ trong hoàng

cung. Nhưng. . . Đoạn thời gian kia Nam Chiếu Vương thông thường đều ở

tẩm điện nghỉ ngơi, cho dù hắn không có ở Vương Cung Nam Chiếu, mấy thủ

vệ ở cửa vào mật đạo cũng không phải là bài biện. Sau khi An Khê ngươi

tiến có nghe thấy tin đồn gì không?” Công chúa An Khê cúi đầu hồi tưởng

chốc lát lắc đầu nói: “Không có, khi ta bẩm báo phụ vương chuyện ngươi

mất tích, phụ vương còn hết sức lo lắng, nói muốn phái người giúp đỡ ta

tìm người. Nhưng bị ta cự tuyệt.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói:

“Đường đường Nam Chiếu Vương, chuyện xảy ra ở tẩm điện của hắn, hắn lại

không biết sao? Đặc biệt là khi hắn rõ ràng tùy thời đều phái người

trông coi cái mật đạo kia?”



Công chúa An Khê sợ run hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần,

ánh mắt như cũ mang theo không tin cùng với chần chờ, “Ngươi nói phụ

vương căn bản không phải bị Thư Mạn Lâm che mắt, mà là bản thân hắn

nghiêng về phía Thư Mạn Lâm, đang giúp nàng ta? Tại sao. . . Ta là nữ

nhi thân sinh của phụ vương, Thái nữ của Nam Chiếu Vương, bình thời cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với thân phận của ta mà.”



“Có lẽ, là bởi vì công chúa rất thích hợp với thân phận của ngươi?” Diệp Ly nhướng mày nhẹ nói nói.



Ánh mắt sắc bén của công chúa An Khê quét về phía nàng, “Sở tiểu thư có ý gì?”



Diệp Ly nháy mắt, nhìn công chúa An Khê nói: “Trung Nguyên ta có một

câu không biết công chúa có từng nghe qua hay không?” Công chúa An Khê

không tiếng động nhìn nàng, Diệp Ly trầm giọng nói: “Công cao chấn chủ.

Công chúa và Nam Chiếu Vương là cha con ruột thịt, mặc dù công chúa xưng Nam Chiếu Vương một tiếng phụ vương, nhưng theo ý kiến của ta kì thực

hẳn là Vương phụ mới đúng. Ở hoàng thất, trước là vua, sau là cha. Mà

công chúa cũng giống nhau, đầu tiên là thần sau đó mới là con gái. Mấy

ngày nay ở Đô thành Nam Chiếu, danh tiếng công chúa ta cũng nghe qua

không ít. Dân chúng Nam Chiếu vô cùng khen ngợi công chúa là vị Vương

thái nữ tài đức sáng suốt cơ trí. Ngay cả ta một người Trung Nguyên vừa

tới Nam Chiếu cũng có ấn tượng như vậy lại càng không phải nói những dân chúng Nam Cương từng nhận ân huệ của công chúa.”



Sắc mặt công chúa An Khê trắng nhợt, run giọng nói: “Ngươi nói phụ

vương đang kiêng kỵ ta? Cho nên mới đỡ Thư Mạn Lâm đối nghịch cùng ta,

mượn chuyện này chèn ép ta?”



Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, có chút thương hại nhìn công chúa An Khê

nói: “Công chúa hẳn là đã đọc qua một chút sách sử Trung Nguyên, xa là

không nói, nói gần. Công chúa mặc dù thân ở Nam Cương, nhưng đối với

tình cảnh của Định Quốc vương phủ có bao nhiêu hiểu biết?” Công chúa An

Khê cắn khóe môi có chút trắng bệch khẽ run rẩy, cầu trợ nhìn về phía Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần nhẹ giọng thở dài, “An Khê. . . Ta từng nhắc
ngốc ngươi!” Một chưởng vừa rồi của người đối diện vừa lúc đánh vào trên lưng của hắn, Diệp Ly ngẩng đầu lên ánh mắt như đao xẹt qua trên người

người nọ, ” Công tử, Minh Nguyệt hiện tại ngươi hài lòng?” Hàn Minh

Tích. . . Hàn Minh Nguyệt đầu vai cắm môt cây chủy thủ, áo đỏ sậm ướt

đẫm một mảng, hắn nhìn chằm chằm người được Diệp Ly đỡ, trong mắt tràn

đầy tức giận, “Hàn Minh Tích, ngươi vô liêm sỉ, ngươi đang làm gì ở đây? Ai cho ngươi tới?”



Hàn Minh Tích vô lực tựa vào Diệp Ly trên người, vóc người Diệp Ly

vốn không cao đỡ lấy thân hình thon dài của hắn lộ ra chút miễn cưỡng,

Hàn Minh Tích nhìn nam tử đối diện cơ hồ giống mình như đúc, khiêu khích cười nói: “Ta đã sớm nói, kỹ thuật diễn xuất ngu ngốc kia của ngươi còn muốn giả trang Bổn công tử, căn bản không lừa được Quân Duy. Còn có. . . Bổn công tử vô liêm sỉ có bằng ngươi sao?”



“Càn rỡ! Vì một người mới quen không đến mấy ngày mà ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi biết nàng ta là ai không?” Hàn Minh Nguyệt lạnh

lùng nói.



Hàn Minh Tích ngẩn ra, cắn răng nói: “Bất kể hắn là ai cũng là bằng

hữu của ta! Cho dù biết mấy ngày cũng hơn ngươi, ít nhất Quân Duy còn có thể tới cứu ta, còn ngươi. . . Liều chết liều sống làm việc, trừ ta ai

sẽ để ý ngươi chết hay sống!” Nghe đệ đệ rống giận, Hàn Minh Nguyệt hiển nhiên sửng sốt một chút, thần sắc có chút phức tạp nhìn hai người trước mắt. Rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn Diệp Ly khẽ nhướng mày nói:

“Chị dâu, phiền ngươi buông đệ đệ trước đi.”



Thân thể Hàn Minh Tích cứng đờ, có chút không dám tin cúi đầu nhìn

chăm chăm Diệp Ly, phảng phất muốn từ trên mặt nàng nhìn ra nàng rốt

cuộc có chỗ có thể làm cho Hàn Minh Nguyệt gọi một tiếng chị dâu. Một

hồi lâu mới khó khăn cười một tiếng, “Đại ca, ngươi không phải bị đâm

một đao nên đầu óc hồ đồ đấy chứ? Đừng nơi nơi nhận loạn thân thích, ta

lại không có ca ca thứ hai.” Hàn Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, chỉ

vào Diệp Ly nói: “Hàn Minh Tích, mở to con mắt của ngươi nhìn cho rõ

ràng, người đứng ở trước mặt ngươi là nam nhân sao? Vậy thì ngươi ở bên

ngoài lăn lộn lâu rồi cả nam nữ cũng không phân biệt được rõ?”



Diệp Ly đỡ Hàn Minh Tích qua một bên ngồi xuống, mới từ từ đẩy hắn

ra, có chút xin lỗi nhìn Hàn Minh Tích, “Hàn huynh, xin lỗi ta lừa

ngươi.”



Hàn Minh Tích nhìn chăm chú nàng hồi lâu, mới có chút không cam lòng bĩu môi nói: “Được rồi, ta biết ngươi là nữ nhân. Xem chúng ta đã từng

cùng sống chết, ngươi ít nhất nên nói cho ta biết ngươi là chị dâu nào?

Ta không muốn nghe tên khốn kia nói!” Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng

qua bệnh thư sinh vẻ mặt hận ý ngó chừng nàng cùng Hàn Minh Nguyệt vẻ

mặt đờ đẫn không biết đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói: “Tên ta là Diệp

Ly.”



“Diệp Ly. . . Từ Thanh Trần là đại ca ngươi. . . Không sai, Từ Thanh

Trần đúng là đại ca của ngươi. Ngươi là Diệp Tam tiểu thư, ngươi. . .

Ngươi là ——!” Hàn Minh Tích gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt kia

phảng phất như nuốt mất một con ruồi. Diệp Tam tiểu thư hắn đã gặp. . .

Vấn đề là trước mắt cái thiếu niên tuấn mỹ này rốt cuộc có chỗ nào giống thiên kim tiểu thư rõ ràng giảo hoạt còn muốn ra vẻ ưu nhã kia? ! Hắn

rõ ràng đã sớm thề phải cách nữ nhân này xa một chút, tại sao mấy ngày

nay còn ngày ngày xoay quanh người ta, “Ngươi gạt ta!” Hàn Minh Tích lên án nói. Diệp Ly áy náy, “Xin lỗi.”



“Xin lỗi coi như xong? Ta muốn bồi thường. Huân Nhã các ta còn muốn một thành!”



Diệp Ly sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề.”



Hàn Minh Tích híp mắt, tiếp tục nói điều kiện, “Hàng năm ít nhất phải bốn bình nước hoa mới.”



Diệp Ly do dự một chút, vẫn gật đầu, “Có thể.”



Hàn Minh Tích quay đầu, đánh giá nàng một lát tựa như đang ước định

lời nói của nàng rốt cuộc có thể tin hay không. Một lúc lâu mới hơi ngửa đầu ngạo nghễ nói: “Đã như vậy, Bổn công tử miễn cưỡng tha thứ cho sự

lừa gạt của ngươi. Hơn nữa thừa nhận Diệp Ly ngươi là bằng hữu của Hàn

Minh Tích ta.”



Diệp Ly dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Đa tạ Hàn huynh rộng lượng.”



Hàn Minh Tích như cũ bất mãn hừ hừ, khinh thường vênh mặt nói với Hàn Minh Nguyệt: “Thấy được chứ, còn không biết xấu hổ nói mình biết kiếm

tiền, Hàn gia nếu thật sự trông cậy vào ngươi không chừng đã đói chết

một đám người.”



Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt âm trầm, trợn mắt nhìn Hàn Minh Tích một cái

nói: “Nói nhảm thì nói sau đi, nói xong rồi cút qua một bên.”



Hàn Minh Tích cho hắn một cái liếc mắt, “Ngươi u mê sao? Nữ nhân này

là bằng hữu của ta, là bạn làm ăn tương lai của ta. Ngươi động đến nàng

một chút thử coi?”



“Hàn Minh Tích!” Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói.



“Bổn công tử biết mình tên gì.” Hàn Minh Tích lười biếng dựa vào sườn núi móc móc lỗ tai.



“Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi sao? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất.” Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.