Thịnh Thế Đích Phi
Chương 88 : Chiến sự bất ngờ xảy ra
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
“Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi chứ? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất.” Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.
Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, tiện tay rút xuống dao găm ở đầu
vai ném qua một bên. Vết thương trên đầu vai khiến hắn không nhịn được
nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Hàn Minh Tích nói: “Minh Tích, đứng ở một
bên đi, đừng ép ta động thủ.” Hàn Minh Tích cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ
đứng dậy chắn trước Diệp Ly nói: “Muốn động nàng, có thể, đánh được ta
rồi nói sau.” Hàn Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, cả người vươn tới
chộp đầu vai Hàn Minh Tích. Hàn Minh Tích vừa rồi đã trúng một chưởng,
tuy nhiên Hàn Minh Nguyệt cuối cùng kịp thời thu hồi nội kình nhưng vẫn
như cũ bị nội thương không nhẹ. Lúc này cánh tay bên trái căn bản là
không động đậy được, huống chi hắn vốn không phải là đối thủ của Hàn
Minh Nguyệt. Đứng sau lưng Hàn Minh Tích, Diệp Ly kéo người chặn trước
người mình, đẩy ra, vừa vẫn không quên tiếp chiêu thức của Hàn Minh
Nguyệt. Nội lực của Diệp Ly không tốt nhưng lại cực kỳ am hiểu cận chiến gần người, từng chiêu từng thức không có chút hoa mỹ, dao găm màu bạc
trong tay nàng, mỗi một lần thoáng hiện vẫn mang theo vết máu không lớn
không nhỏ. Đấu pháp sát cơ từng bước như vậy lại khiến Hàn Minh Nguyệt
không nhịn được nhíu mày, liên tục chém ra mấy chưởng trước rồi lui lại
mấy trượng, “Gần một năm không thấy, không nghĩ tới thân thủ của chị dâu rõ ràng đã tiến bộ thần tốc như thế.” Nếu như nói một năm trước Diệp Ly chế trụ hắn toàn bộ vẫn bằng xuất thủ bất ngờ thì lúc này đây hai người đều dựa vào công phu chân thật rồi.
Diệp Ly nhàn nhạt nhíu mày, nói: “Tiếng chị dâu này ta không dám
nhận. Hàn công tử, ta và Thiên Nhất các các ngươi công khai ghi giá làm
ăn kinh doanh, hôm nay ngươi quay đầu lại bán ta cho người khác, đây là
đạo lý buôn bán của ngươi sao? Chẳng lẽ Thiên Nhất các dựa vào gài bẫy
khách nhân để làm giàu hay sao?” Hàn Minh Nguyệt biểu lộ trước sau như
một chân thành mà bất đắc dĩ, “Vương phi vẫn khôi hài trước sau như một. Thế gian này. . . Luôn luôn rất có nhiều chuyện khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, cho dù không muốn làm nhưng không thể không làm. Không
phải sao?” Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Nếu như Mặc Tu Nghiêu bây giờ
đang ở đây…, ngươi có phải lại định nói xem như hiểu lầm lần nữa hay
không?” Hàn Minh Nguyệt nhưng cười không nói, Bệnh thư sinh cười lạnh
nói: ” Nếu như Mặc Tu Nghiêu ở nơi này, lại vừa vặn cùng chết với
ngươi!”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua Bệnh thư sinh đang rục rịch, như cười mà như không mà nói: “Tam Các chủ, ta khuyên ngươi vẫn đừng hành
động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì là ta cũng
không dễ trả lời Lăng Các chủ.” Bệnh thư sinh tức giận cười lạnh một
tiếng, tiến lên một bước muốn nói điều gì. Vèo một tiếng, hai mũi tên
lông vũ một trái một phải một trước một sau sát qua bên cạnh hắn, bắn
tới chỗ cách hắn không đến một xích(0,33m) trên mặt đất. mặt Bệnh thư
sinh lúc trắng lúc xanh, chỉ nghe Diệp Ly cười nói: “Ta sớm đã nói với
Tam Các chủ, ta từ trước đến nay không thích mạo hiểm.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Bệnh thư sinh, Hàn Minh Nguyệt cười nhẹ một
tiếng nói: “Chị dâu, ngươi không cần phải làm chúng ta sợ. {ám vệ} đã
sớm bị ta cho người dẫn dắt rời đi rồi, lúc này ngươi vội vã chạy đến,
bên người tối đa cũng chỉ có tầm hai ba người.” Diệp Ly mỉm cười nói:
“Cho dù như thế, chúng ta cũng có ba người, mà công tử Minh Nguyệt,
ngươi thì sao?”
Hàn Minh Tích ngồi dưới đất, cất cao giọng nói: “Không phải ba người, là bốn.” Hiển nhiên hắn cũng kiên định lập trường muốn đứng đối lập với huynh trưởng của mình rồi.
Hàn Minh Nguyệt không có phản ứng với đệ đệ, nhìn chằm chằm vào Diệp
Ly mỉm cười nói: “Vừa rồi ở kinh thành, Vương phi đã khiến tại hạ phải
lau mắt mà nhìn, lúc này đây ngược lại càng thêm khiến người ta giật
mình. Đường đường Định Quốc Vương phi lại nữ giả nam trang một mình đến
Nam Cương. Chắc hẳn hôm qua trong hoàng cung náo nhiệt cũng là tác phẩm
của Vương phi?” Diệp Ly thản nhiên nói: ” Công tử Minh Nguyệt hôm nay ở
chỗ này bố trí một ván cờ như vậy chắc hẳn thời gian đến Nam Chiếu cũng
không ngắn, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?” Hàn Minh Nguyệt nhướn mày
nói: “Trùng hợp mà thôi. Nếu như biết trước Vương phi ở đây, tại hạ tất
nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn, cũng không đi hiểm chiêu này.” Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Như vậy, công tử Minh Nguyệt cảm thấy hôm nay giết được
ta sao?”
Hàn Minh Nguyệt lắc đầu cười vang nói: “Vương phi hiểu lầm rồi, có
Định Quốc Vương phi trong tay có thể làm bao nhiêu chuyện ah, nếu cứ như vậy mà giết chẳng phải quá sát phong cảnh rồi hả?”
“Hàn Minh Nguyệt!” Bệnh thư sinh bất mãn kêu lên. Hắn sở dĩ phối hợp
kế hoạch của Hàn Minh Nguyệt chính là vì giết thê tử của Mặc Tu Nghiêu,
Hàn Minh Nguyệt hiện tại có ý gì? Hai mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng
nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ trước mắt, nếu hắn ta dám lợi dụng hắn lại không thực hiện hứa hẹn…, hắn sẽ cho hắn ta biết Bệnh thư sinh vì sao
mà không ai trong giang hồ dám chọc! Hàn Minh Nguyệt nhìn Bệnh thư sinh
cười nhạt nói: “Tam Các chủ, Định Quốc Vương phi xác thực không thể
giết. Tuy Tam Các chủ là người Tây Lăng nhưng nửa năm nay kinh thành Đại Sở gió nổi mây phun ngươi chắc hẳn vẫn nghe nói qua một ít đi. Nếu hiện tại giết Định Quốc Vương phi, bất kể là ngươi hay ta chỉ sợ cũng không
chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Định Quốc Vương phủ.”
Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Ngươi sợ? Ta lại không sợ.” Nói đến giết người có ai am hiểu hơn so với Diêm Vương các?
Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ nói: “Ta thật đúng là có
chút sợ. Tam Các chủ, hôm nay Định Quốc Vương phi ta mang đi, ngày sau
Tam Các chủ có gì cần giúp đỡ Hàn Minh Nguyệt đều đáp ứng. Huống chi. . . Người có thù hận với ngươi chính là Mặc Tu Nghiêu, cũng không phải vợ
của hắn. Ngươi giết nàng tối đa chỉ khiến Mặc Tu Nghiêu mất mặt, căn bản không chút đau khổ.” Diệp Ly không vui nhìn chằm chằm công tử Minh
Nguyệt trước mắt, cười lạnh nói: “Khi công tử Minh Nguyệt thảo luận
quyền sở hữu người khác có phải nên xác định trước một chút mình có thật có quyền sở hữu đó không? Tam Các chủ, tốt nhất vẫn nên đừng tìm người
này làm ăn liên hệ. Nhìn ta hiện tại đi, tiền bồi thường không có không
nói còn bị người ta bán đi.”
Hàn Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Thật xin lỗi Vương phi, người thu tiền của ngươi chính là Hàn Minh Tích. Hắn cũng không giao trả chút tiền nào về Thiên Nhất các, cho nên lần này tối đa chỉ có thể coi là hắn lợi
dụng thế lực Thiên Nhất các tiếp việc ở ngoài mà thôi. Về phần ta có có
quyền sở hữu hay không. . .” Hàn Minh Nguyệt khoát tay, một tiếng giòn
vang phá không, ban ngày giữa không trung bên trong động một ngọn lửa
tràn ra. Diệp Ly nghiêng tai, rõ ràng nghe được đại đội nhân mã từ bốn
phương tám hướng chạy vọt tới đây, “Hiện tại Vương phi còn có gì muốn
thánh nữ hộ quốc, tham dự chính vụ Nam Cương. Từ công tử mời Vương phi
mau rời khỏi Nam Chiếu. Từ công tử nói. . . Chúng ta đều bị Nam Chiếu
Vương đùa rồi.”
Thần sắc Diệp Ly ngưng trọng, gật đầu hỏi: “Đại ca đi đâu vậy?”
Nam tử nói: “Từ công tử mang theo {ám vệ} nói là có chút việc muốn
làm. Sau khi xử lý xong cũng sẽ rời Nam Cương.” Diệp Ly nhíu mày, trầm
tư chốc lát nói: “Phân ra một đội người đi tìm đại ca, mau chóng hộ tống huynh ấy rời khỏi Nam Chiếu. Nếu như huynh ấy không chịu. . . Vậy thì
đánh ngất xỉu trước rồi mang đi! Những người khác cùng ta mau chóng chạy tới Toái Tuyết quan.”
“Vâng, Vương phi!”
Hắc Vân kỵ nhanh chóng phân thành hai đội, một đội ước chừng hai mươi người do một người dẫn đội rời đi, còn lại hơn mười người lưu lại tại
chỗ chờ lệnh. Diệp Ly hỏi: “Phụ cận Toái Tuyết quan có quân đội nào?”
Nam tử thủ lĩnh có chút kinh ngạc liếc nhìn Diệp Ly, cung kính đáp: “Mấy tháng trước, Vương gia xác thực lục tục bố trí một ít người tại phụ cận Vĩnh Châu và Linh Châu. Nhưng Hoàng Thượng phòng bị cực nghiêm đối với
Định Quốc Vương phủ, muốn điều động quân đội quy mô lớn căn bản không có khả năng. Huống chi đại bộ phận Mặc gia quân còn gánh vác nhiệm vụ chấn nhiếp Bắc Nhung. Cho nên tại phụ cận Vĩnh Châu chính thức có tác dụng
chỉ có 2000 Hắc Vân kỵ, cùng với hai vạn quân dưới trướng Tổng binh Ung
Châu Giang Bắc Ngô Thừa Lương. Một khi chiến sự phát sinh, thuộc hạ lập
tức đưa tin cho Ngô Tổng binh, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn hắn
có lẽ sẽ đến Toái Tuyết quan xế chiều ngày mai.”
Diệp Ly nhíu lông mày, sau nửa ngày lắc đầu nói: “Không đúng! Để hắn
mang binh tiếp viện quân đội Vĩnh Châu ngăn cản đại quân của Lê Vương.
Tám vạn đại quân đóng ở Toái Tuyết quan, chỉ cần tướng quân Mộ Dung
không ra khỏi thành liều sống chết cùng đối phương, thủ thành nửa tháng
tuyệt đối không thành vấn đề! Một khi đại quân của Lê Vương đến thành
Vĩnh Lâm cùng Nam Chiếu sẽ hình thành xu thế vây kín, cho dù nhiều hơn
nữa hai vạn quân cũng không dùng được!”
Nam tử thủ lĩnh cũng cả kinh, vội vàng nói: “Thuộc hạ lập tức phái
người nhanh chóng báo cho Ngô Tổng binh, ngựa không dừng vó nhất định có thể đến vào ngày mai trước khi bọn hắn vượt sông.” Nói xong vội vàng
quay người đi phân phó người báo tin. Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, đáy lòng luôn luôn một cỗ không tốt lắm dự cảm, “Phân phó xuống dưới, không cần
trở về thành trực tiếp ra dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Toái Tuyết
quan.”
“Vâng.”
Dường như bỗng nhiên ngay lúc đó, chiến hỏa bất ngờ xảy ra, lại khiến Diệp Ly không khỏi có chút hoảng hốt không chân thực, ngẩng đầu nhìn
bầu trời chẳng biết lúc nào đã u ám, đáy lòng càng trầm trọng.
Toái Tuyết quan
Trên tường thành chắc chắn cổ xưa loang lổ, binh sĩ canh giữ nắm chặt đao thương sẵn sàng trận địa đón quân địch, trên từng gương mặt trẻ
tuổi lần lượt đều nhiễm dấu vết mỏi mệt. Một ngày này bọn hắn đánh lùi
ba lượt tiến công của quân đội Nam Chiếu hơn nữa tùy thời chuẩn bị
nghênh đón đợt sóng công kích tiếp theo. Mộ Dung Thận tuổi vừa mới bốn
mươi, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra thần sắc cương nghị, nắm
trường thương trong tay đi trên cổng thành, lông mày đen đặc như đao
nhăn chặt lại. Từ ngày ông bị phái đến đóng ở Toái Tuyết quan, ông đã
biết Toái Tuyết quan chỉ sợ không bình tĩnh được, nhưng hắn không nghĩ
tới nguy hiểm chính thức không chỉ đến từ Nam Chiếu cho tới bây giờ đều
không an phận, mà càng đến từ nội bộ Đại Sở, em ruột Hoàng đế Lê Vương.
Không khỏi hồi tưởng lại lúc rời kinh thu được một phong thư nặc danh.
Bên trên chỉ có bốn chữ đơn giản “Coi chừng Linh Châu”, thì ra lại là ý
này sao? Đối phương sớm đã biết rõ ý đồ bất chính của Lê Vương rồi, chỉ tiếc. . . Ông không coi trọng quá nhiều. Hoặc là nói hoàn cảnh không
cho phép ông coi trọng, Hoàng đế cần ông trấn thủ biên quan bởi vì hắn
từng là thủ hạ của Định Vương trước đây mà không muốn cho hắn đầy đủ
binh quyền. Quan viên địa phương cũng chế xiết khắp nơi. Mà hôm nay, dù
cho biết rõ một khi bị Lê Vương công chiếm Vĩnh Châu hình thành vòng vây vây kín, khiến Toái Tuyết quan hai mặt thụ địch ông cũng không có đường thối lui, bởi vì trước mắt Toái Tuyết quan phải đối mặt với hơn mười
vạn dị tộc Nam Chiếu, một khi để bọn hắn lướt qua Toái Tuyết quan, bọn
hắn sẽ như hồng thủy ôn dịch cuốn sạch toàn bộ phía nam Đại Sở. Hi vọng. . . Viện quân có thể đến kịp. . .
“Cha.” Giọng nói thanh thúy từ phía sau truyền đến, Mộ Dung Thận quay đầu lại. Mộ Dung Đình một thân đỏ thẫm trong tay cầm bảo kiếm đi đến
thành lâu. Sắc mặt Mộ Dung Thận trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con tới nơi
này làm gì? Còn không đi xuống.”
“Cha!” Mộ Dung Đình kiên định mà nói: “Con gái thủ thành cùng cha.”
“Càn quấy! Ta bảo con lập tức rời khỏi Toái Tuyết quan, sao con còn
chưa đi?” Đối với con gái duy nhất Mộ Dung Thận yêu thương như chí bảo,
hôm nay Toái Tuyết quan nguy nan, mình phải lưu lại, đối mặt với con gái duy nhất lại nhất định phải để nàng rời đi trước. Mộ Dung Đình quật
cường cắn khóe môi nói: “Tình hình bây giờ Đình nhi cũng không phải
không biết. Nếu là hiện tại rời đi Toái Tuyết quan, vạn nhất rơi vào
trong tay Lê Vương bị dùng để áp chế phụ thân, vậy con gái cũng đành
phải chết thôi.” Thấy Mộ Dung Thận muốn nói điều gì, Mộ Dung Đình tranh
hắn tiếp tục nói: “Nếu cha lại nói cho người bảo vệ ta trở về kinh vậy
thì càng không được rồi. Hôm nay quân đội Nam Chiếu công thành sắp tới, đúng là lúc cần người. Đình nhi thân là con gái thủ tướng Toái Tuyết
quan lại còn muốn dẫn người có thể sử dụng rời đi. Nếu làm như thế, Đình nhi không xứng làm con gái Mộ Dung gia.”
Mộ Dung Thận bị con gái nói đến á khẩu một phen không trả lời được,
sau nửa ngày mới giận dữ nói: “Toái Tuyết quan hiện tại rất nguy hiểm.”
Mộ Dung Đình ngạo nghễ nói: “Phụ thân ra đi đánh giặc lần đó không
nguy hiểm? Phụ thân đã trấn thủ Toái Tuyết quan, Đình nhi thân là hậu
duệ tướng môn tự nhiên càng không thể lui bước.” Mộ Dung Thận biết rõ
tính tình con gái, cũng rõ ràng bây giờ trên đường trở về kinh xác thực
cũng không an toàn, chỉ đành thở dài, “Mà thôi, mọi sự cẩn thận.”
“Cảm ơn phụ thân. . .” Thấy Mộ Dung Thận không còn kiên trì nữa, Mộ
Dung Đình vui vẻ, “Đình nhi tuyệt đối sẽ không khiến phụ thân mất mặt!”