Thịnh Thế Đích Phi

Chương 89 : Sơ lộ tranh vanh (*)

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

*: tài hoa hiển lộ



“Vương phi, xảy ra chuyện lớn!”



Một đoàn người Diệp Ly không ngừng vó ngựa chạy tới Toái Tuyết quan.

Nam Chiếu và Lê Vương xuất binh quá mức đột ngột, trước kia Hắc Vân kỵ

tiến vào Nam Cương đã khiến cho không ít người chú ý, hiện tại tự nhiên

không thể cũng thông thuận không trở ngại như lúc đến. Diệp Ly chỉ đành

phải mang theo Ám Nhị Ám Tam cùng mấy Hắc Vân kỵ, những người khác từng

người phân tán trở về Đông Sở.



“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly nhíu mày, ghìm chặt dây cương. Hắc Vân kỵ sĩ báo tin thấp giọng nói: “Ngô Thừa Lương Tổng binh lọt vào ám sát,

viện quân Ung Châu vừa qua khỏi sông đã lọt vào phục kích. Toàn quân. . . Bị diệt.”



Trong lòng Diệp Ly run lên, “Hiện tại cách Toái Tuyết quan có còn xa lắm không?”



Ám Nhị nói: “Còn nửa ngày lộ trình. Chỉ là. . . Toái Tuyết quan đã bị hơn mười vạn đại quân Nam Chiếu vây khốn, chỉ sợ chúng ta đến cũng

không vào được quan.”



Diệp Ly nói: “Đi đường vòng đi, Toái Tuyết quan không cần phải xen

vào, đi Vĩnh Lâm trước. Đại quân của Lê Vương không sai biệt lắm cũng

nên đến rồi.”



“Vâng, Vương phi.”



Toái Tuyết quan vẫn giống như mấy ngày trước đây, tiếng đánh giết,

từng cơn trống trận rung trời. Mộ Dung Thận nhìn tướng lãnh Nam Chiếu

kêu gào dưới thành mặt trầm như nước. Liên tục vài ngày đóng cửa tử thủ

đối với sĩ khí của tướng sĩ là một đả kích rất nghiêm trọng, tướng lãnh

bên người có không ít đã sớm không kềm nén được muốn ra khỏi thành

nghênh chiến, tuy nhiên từng người cũng bị hắn cản, “Tướng quân, xin cho thuộc hạ ra khỏi thành nghênh chiến!” Tiểu tướng tuổi trẻ kiên định

khẩn cầu, đáy mắt tràn đầy lửa giận bất khuất. Tướng sĩ Nam Chiếu ngày

ngày chửi bậy dưới thành, bọn hắn lại chỉ có thể đóng cửa không ra,

chuyện này khiến cho trong lòng các tướng sĩ tuổi trẻ khí thịnh sớm kìm

nén một mồi lửa.



“Im ngay! Hiện tại quan trọng nhất là thủ thành, không phải tranh khí phách. Tuyệt đối không thể để binh mã Nam Chiếu bước vào Toái Tuyết

quan một bước, đây mới là mục đích chúng ta trấn thủ biên quan. Chậm rãi đợi viện quân!”



Tiểu tướng không tin nhìn hắn hỏi: “Viện quân tới kịp sao?” Bọn hắn

chỉ có tám vạn quân coi giữ, mà quân đội Nam Chiếu vây quanh bọn hắn

tăng thêm binh mã của Lê Vương đằng sau bọc đánh tới Linh Châu, ít nhất

vượt qua 30 vạn. Mộ Dung Thận đã trầm mặc một lát, kiên định mà nói:

“Tới kịp, chỉ cần chúng ta có thể thủ ở Toái Tuyết quan. Cho nên, đừng

làm chuyện tranh khí phách vô vị.”



Không cam lòng nhìn lướt qua người Nam Chiếu kêu gào dưới thành, tiểu tướng cắn răng nói: “Vâng, tướng quân.”



“Tướng quân!” Binh lính đưa tin vội vàng đến, “Tướng quân, phía trước báo lại Tổng binh Ung Châu Ngô Thừa Lương đại nhân chỉ huy hai vạn binh mã đến đây tiếp viện, khi qua sông Vân Lan liền lọt vào phục kích, Ngô

đại nhân bỏ mình!”



Mọi người tại đây cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, Mộ Dung

Thận chỉ cảm thấy trước mắt một hồi trời đất quay cuồng. Vội vàng ổn

định, nói: “Làm sao lại như vậy? Sao Lê Vương có thể lại nhanh như vậy?

!”



“Báo! Tướng quân, Thái Thú Vĩnh Châu tối hôm qua mở cửa thành đầu

hàng Lê Vương. Một ngày nay quân đội Lê Vương đã sớm công phá thành

Thanh Viễn, quân tiên phong chỉ sợ chạng vạng tối hôm nay mới có thể đến tới bên ngoài Vĩnh Lâm thành.” Trong lòng các tướng lĩnh đều hoang

mang, quân coi giữ Vĩnh Châu vốn đã không nhiều lắm, thân là quan viên

cao nhất Vĩnh Châu Thái Thú Vĩnh Châu rõ ràng còn đầu hàng Lê Vương,

khó trách quân đội Lê Vương trên đường đi có thể thế như chẻ tre. đến

Nhanh như vậy đừng nói vốn cho là có thể kéo dài mười ngày, chỉ sợ lại

không đến hai ngày Toái Tuyết quan sẽ bị vây kín. Nghĩ đến đây, thân thể mọi người đều phát lạnh từng đợt. Mộ Dung Thận giận quá thành cười,

“Hay! Hay cho một Thái Thú Vĩnh Châu! Ai nguyện ý đi thủ vững thành Vĩnh Lâm?”



Vài tên tướng lãnh trẻ tuổi đồng thời bước ra, “Tướng quân, thuộc hạ muốn đi!”



Mộ Dung Thận nhìn nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm nghị trước mắt,

gật đầu nói: “Tốt, Vân Đình, Hạ Thù, ta cho hai người các ngươi hai vạn

nhân mã, thủ vững Vĩnh Lâm. Rõ chưa?”



“Vâng, tướng quân.” Hai người trẻ tuổi cùng lên tiếng đáp lại, nhận

được quân lệnh liền quay người đi ra ngoài, không ai hỏi hai vạn nhân mã làm sao để thủ vững Vĩnh Lâm, phải thủ trong bao lâu. Nhìn bóng lưng

của hai người trẻ tuổi đi ra ngoài, Mộ Dung Thận nhìn lướt qua tướng

lãnh đang ngồi nói: “Chúng ta cũng như vậy, thủ vững Toái Tuyết quan. Rõ chưa?”



“Vâng! Tướng quân.”



Tiểu thành Vĩnh Lâm ngày xưa yên lặng hôm nay một mảnh nghiêm nghị,

cửa tiệm hai bên đường đi đóng chặt, trên đường cả nửa người đi đường

cũng không thấy bóng dáng. So với nặng nề cùng áp lực của Toái Tuyết

quan đóng cửa tử thủ, dưới thành Vĩnh Lâm là đao quang kiếm ảnh huyết

khí trùng thiên. Dưới tường thành, binh sĩ kiệt lực dựng thang công

thành muốn trèo lên tường thành, lại bị người trên cổng thành dùng đá,

dùng cung tên một lần nữa ép xuống dưới. Người phía trước rớt xuống,

đằng sau tự nhiên có người người ngã xuống, người sau tiến lên bổ sung.

Binh sĩ trên cổng thành cũng thỉnh thoảng bị phía dưới tay bắn cung điêu luyện bắn rơi xuống dưới thành, mặt mũi hoàn toàn thay đổi. Lúc này đã

không có người trở về để ý những chuyện này, tất cả mọi người chỉ có thể điên cuồng chém giết. Tất cả mọi người quên bọn họ cũng là người Đại

Sở, đã từng hay vẫn là đồng bào. Một đôi tiến lên, chỉ có ngươi chết, ta sống.



“Sao đây? Ta lên trước?” Trên tường thành, hai tướng lãnh trẻ tuổi thần sắc nghiêm nghị.



“Ta trước!” Rút kiếm ra, tướng lãnh tuổi trẻ quay người mà đi.
nơi. Hết lần này tới lần khác địa thế bên ngoài thành Vĩnh Lâm hẹp hòi,

căn bản không cách nào triển khai toàn bộ binh mã, trong lúc nhất thời

bọn hắn vậy mà không biết làm sao.



“Hắc Vân kỵ!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói.



Hắc Vân kỵ! Mọi người lại run lên, người nhát gan đã không kiềm chế

nổi sắc mặt trắng bệch. Hắc Vân kỵ, lực lượng tinh nhuệ nhất Định Quốc

Vương phủ, thậm chí có thể nói là quân đội sắc bén nhất toàn bộ Đại Sở.

Do Định Quốc Vương gia tự mình khống chế, ngoại trừ Định Quốc Vương gia

cùng đương gia chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ đạt được sự thừa nhận của Định Quốc Vương gia, ai cũng không chỉ huy được nhánh quân đội này. Hắc Vân kỵ xuất hiện ở chỗ này. . . Như vậy. . . Định Vương tuyệt đối ở

ngay gần đây!



“Không có khả năng!” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng nói, “Con ma ốm Mặc Tu

Nghiêu kia bị bệnh liên tục tuyệt đối không chạy tới nơi này nhanh như

vậy!” Hắn bí mật rời kinh, cho dù Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức lập

tức đuổi theo thì dùng cái thân thể bệnh tật ốm đau kia muốn chạy tới

nơi này ít nhất phải là mấy ngày sau rồi. Dù cho cảm nhận được, hắn căn bản cũng vô lực lại chỉ huy chiến tranh.



“Vậy. . . Hiện tại nhánh Hắc Vân kỵ do ai chỉ huy hay sao?” Một cái tướng quân run giọng hỏi.



Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, hắn có thể xác định Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không ở Vĩnh Lâm, nhưng nhánh Hắc Vân kỵ này rốt cuộc do ai chỉ huy hay sao? Phượng Chi Dao? Cũng không đúng, Phượng Chi Dao không chỉ huy

được Hắc Vân kỵ…



“Vương gia, phía nam có số lượng lớn kỵ binh hướng tới bên này!”



Mặc Cảnh Lê khẽ giật mình, “Bao nhiêu? !”



“Rất nhiều. . . Vô số. . . Thám tử chỉ hơi một chút tới gần đã bị bắn chết toàn bộ rồi!”



Mọi người nhìn lại mặt phía nam, quả nhiên thấy rừng cây bên kia bụi

mù cuồn cuộn bóng đen, còn có tiếng vó ngựa lao nhanh xa xa mà đã chấn

động đến run rẩy. Không có mấy ngàn con ngựa tuyệt sẽ không có hiệu quả

như vậy.



“Vương gia…”



Tiếng gọi lui binh vang lên, quân địch công thành thối lui như thủy

triều. Đồng thời cửa thành Vĩnh Lâm mở ra, các kỵ sĩ áo đen nhanh chóng

chạy vào trong thành, cửa thành nặng nề lại khép lại lần nữa. Trên tường thành, nhìn xem quân địch đi xa, Vân Đình và Hạ Thù liếc nhau đều thở

dài một hơi. Nếu như không phải những người này đến kịp, bọn hắn chỉ sợ

đã không chịu được rồi.



Vân Đình tiện tay lau máu trên thân kiếm, nhét kiếm vào vỏ tò mò hỏi: “Hạ Thù, rốt cuộc là người nào đến giúp chúng ta?”



Hạ Thù thở dài, nói: “Về sau đừng nói khoác ngươi là lớn lên ở kinh

thành đấy, ngay cả điều này cũng không nhìn ra, ngươi dùng hết thời gian đi thu thập những chuyện lặt vặt phố phường kia à?” Ngay cả việc Lê

Vương thông đồng cô em vợ cũng biết, chuyện quan trọng như vậy mà còn có bộ dạng mơ hồ.



Vân Đình quay đầu trừng mắt nhìn, đột nhiên mở to hai mắt sững sờ

nhìn qua Hạ Thù, cả buổi mới run rẩy nói: “Hạ. . . Hạ Thù, không biết. . . Không phải là cái mà ta nghĩ đó chứ?” Hạ Thù lườm hắn một cái, “Ngoại trừ cái kia còn có cái nào?” Vân Đình rốt cục hét lên một tiếng, nhanh

chóng chạy xuống cổng thành. Hạ Thù bất đắc dĩ lắc đầu cũng đi theo. Hắc Vân kỵ trong truyền thuyết ah, hắn cũng rất tò mò được không?



Dưới tường thành hai bên đường đi rộng lớn, đông nghịt đứng đầy người cùng ngựa. Nhưng bất kể là người hay mã đều không phát ra một chút

tiếng động nào. Cả đầu đường cái yên tĩnh phảng phất như tiếng kim rơi

cũng có thể nghe thấy. Vân Đình vừa đi xuống thành lâu cũng cảm giác

được một cỗ sát ý lăng lệ ác liệt cùng với khí thế bức nhân ùn ùn mà

đến, bộ dáng vốn đang kinh hỉ mừng rỡ không tự chủ được thu liễm lại…,

đứng thẳng thân thể nhìn đám người phía trước.



Một người phía trước cũng là một thân áo đen, nhưng hắn cũng không

cưỡi trên lưng ngựa như những người khác. Mà là nắm một tuấn mã màu đen

yên tĩnh đứng ở nơi đó. Vân Đình liếc ra hắn khác biệt, so với kỵ sĩ

trên lưng ngựa, hắn lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn mà hiền lành, hoàn toàn

không có khí thế sắc bén khắc nghiệt như các kỵ sĩ. Thậm chí trong con

mắt nhìn Vân Đình còn mang theo nụ cười thản nhiên. Nhưng Vân Đình biết

rõ, điều này cũng không đại biểu người này yếu hơn so với những người

khác. Mà trái lại, người này mới hẳn là thủ lĩnh của những người khác.



“Tại hạ giáo úy Toái Tuyết quan Vân Đình. Đa tạ các vị gấp rút tiếp viện, không biết. . . Nên xưng hô như thế nào?”



Diệp Ly nhàn nhạt nhìn tiểu tướng rõ ràng có chút thấp thỏm không yên lại chờ mong trước mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trên mặt lại một vẻ bình tĩnh, “Vân giáo úy, thuận tiện đổi chỗ nói chuyện được chứ?”

Vân Đình vẫn còn ngu ngơ, Hạ Thù theo kịp sau lưng đã nói: “Đương nhiên

có thể, bên này, mời. Tại hạ giáo úy của Toái Tuyết quan Hạ Thù.”



Diệp Ly gật gật đầu, quay người nói với Hắc Vân kỵ sau lưng: “Nghỉ ngơi tại chỗ.”



“Vâng.”



2000 Hắc Vân kỵ ngay ngắn xuống ngựa, động tác nhịp nhàng lại khiến cho người ta sợ hãi thán phục.



Vân Đình phục hồi tinh thần lại nói: “Các vị một đường khổ cực, không bằng đến trong doanh nghỉ ngơi một chút?”



Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng không cần lại giằng co, chắc hẳn thành Vĩnh Lâm cũng không thiếu

thương binh cần xử lý. Chỉ là những… chiến mã này còn cần hai vị xử lý

một chút.” Hạ Thù tự nhiên hiểu rõ, may mắn kỵ binh Toái Tuyết quan tuy

không nhiều, nhưng vẫn có thể cung ứng cỏ khô cho 2000 chiến mã mấy

ngày. Gật đầu nói: “Công tử yên tâm, tại hạ ngay lập tức cho người đi xử lý. Công tử mời đi bên này.”



Diệp Ly gật đầu, đi theo Hạ Thù đến quân doanh thiết lập dưới cổng thành cách đó không xa.



Vân Đình có chút chóng mặt, quay đầu lại nhìn nhìn kỵ sĩ áo đen mang

chiến mã đi xuống hoặc nhắm mắt dưỡng thần hoặc chà lau đao kiếm, quay

đầu lại nhìn theo mấy người áo đen đi theo Diệp Ly và Hạ Thù đi ra xa,

lắc lắc đầu vội vàng đuổi theo.