Thịnh Thế Đích Phi

Chương 90 : Phòng ngự Vĩnh Lâm

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Sakura

Trong đại sảnh bởi vì tạm thời thiết trí mà lộ ra có chút đơn sơ, Hạ

Thù tao nhã nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo đen thoải mái ngồi dò

xét đại sảnh trước mắt, còn có bốn gã kỵ sĩ đứng ở bên cạnh hắn hộ vệ,

“Vị công tử này, hiện tại nói gì đi? Còn nữa thỉnh giáo lai lịch của

công tử và các vị?” Diệp Ly nhìn nhìn hai người, bật cười lớn nói: “Khó

trách tướng quân Mộ Dung phái hai vị đến đóng ở thành Vĩnh Lâm. Vân giáo úy vũ dũng, Hạ giáo úy cẩn thận, xác thực là tổ hợp khó được.” Hạ Thù

nhàn nhạt cười khổ, “Hôm nay nếu không có công tử và các vị đuổi tới,

chỉ sợ Hạ Thù và Vân Đình cũng chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội.” Ánh

mắt thản nhiên nhìn thẳng vào Diệp Ly, hắn sẽ không quên thiếu niên ở

trước mắt còn chưa nói ra thân phận của mình.



Diệp Ly bất đắc dĩ, đưa tay kéo búi tóc trên đầu xuống, mặc kệ một

đầu tóc đen trợt xuống đầu vai, nhạt cười nhạt nói: “Ta là Định Quốc

Vương phi.”



Định Quốc Vương phi? Vân Đình và Hạ Thù hai mặt nhìn nhau. Trước mắt

tình hình mặc dù tại ngoài ý liệu nhưng hình như lại hợp tình hợp lý.

Ngoại trừ Định Vương chỉ có Định Quốc Vương phi có thể điều động nhiều

Hắc Vân kỵ như vậy, nhưng nghe đồn Định Quốc Vương phi đã mất tích sao

lại đột nhiên xuất hiện tại Toái Tuyết quan, thậm chí còn mang theo Hắc

Vân kỵ tới cứu viện binh thành Vĩnh Lâm? Hơn nữa. . . Nghe nói Định Quốc Vương phi là thiên kim đương triều Thượng thư, ngoại tôn nữ Thanh Vân

tiên sinh, tiểu thư khuê nũng nịu sao lại… Vân Đình cảm giác mình choáng luôn, đứng ở một bên cũng không nói chuyện giao hết thảy cho Hạ Thù

bình tĩnh hơn mình xử trí. Hạ Thù cũng bị dọa không nhẹ, hơn nửa ngày

mới hồi phục tinh thần rồi mới nói: “Vương phi. . . Tại sao ngài lại ở

chỗ này?”



Diệp Ly cười nói: “Đúng là thực tế không ở chỗ này, nghe thấy tin tức Toái Tuyết quan bị vây nên mới chạy tới, may mắn đến kịp rồi. Nếu như

hai vị không tin thân phận của ta . . . tiểu thư Mộ Dung thiên kim của

tướng quân Mộ Dung còn tại Toái Tuyết chứ?” Sắc mặt Hạ Thù biến hóa, hơi lúng túng nói: “Tại hạ cũng không phải là không tin thân phận Vương

phi, dù sao Hắc Vân kỵ chính là chứng cớ tốt nhất. Chỉ là…” Diệp Ly gật

đầu, “Ta hiểu ý tứ của Hạ giáo úy, không cần khẩn trương. Hai vị, mời

ngồi đi.”



Hạ Thù và Vân Đình liếc mắt nhìn, từng người tạ ơn rồi ngồi xuống.

Nguyên bản Hắc Vân kỵ chạy đến cứu viện thì trong lòng bọn họ tràn đầy

vui mừng, nhưng hiện tại phát hiện dẫn đầu Hắc Vân kỵ lại là Định Quốc

Vương phi thì hai người lập tức có chút không biết biểu lộ như thế nào,

tâm tình gì. Thế nhân đều biết hiện tại Định Vương đi lại không tốt, nếu như muốn điều động Hắc Vân kỵ xác thực không phải Định Quốc Vương phi

thì không thể. Nhưng nếu nói là một nữ tử mảnh mai mảnh khảnh như vậy

thật sự có bổn sự chỉ huy quân đội cường hãn như vậy hơn nữa lãnh đạo

bọn hắn đối kháng hơn mười vạn phản quân của Lê Vương. Trong lòng hai

người kỳ thật đều không tin đấy.”Thuộc hạ cầu kiến Vương phi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ám Nhị Ám Tam. Hạ Thù và Vân Đình đều khẽ giật mình, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa. Mấy người nam tử mặc quần áo

trang sức quân tốt bình thường đi đến, tuy không khác quần áo và trang

sức binh sĩ Đại Sở là bao, nhưng Hạ Thù liếc nhìn ra đồ huy bên trên y

phục những người này hiển nhiên đều là thủ hạ binh mã Linh Châu của Lê

Vương. Hiển nhiên mấy người không phải thủ thành tướng sĩ dẫn dụ đến.



“Khổ cực, chuyện làm được ra sao?”



Ám Nhị tiến lên một bước nói: “Cẩn tuân lệnh của Vương phi, đã hành

quyết Thái Thú Vĩnh Châu. Chỉ tiếc có nhiều người của Lê Vương nên

thuộc hạ không thể mang thủ cấp Thái Thú Vĩnh Châu về. Thỉnh Vương phi

thứ tội.” Diệp Ly đưa tay, “Không sao, các ngươi làm rất khá. Đi xuống

trước nghỉ ngơi đi.” Mọi người lĩnh mệnh cáo lui, Vân Đình cả kinh nói:

“Ngài. . . Các ngươi giết Thái Thú Vĩnh Châu? !”



“Vân Đình, không được vô lễ.” Hạ Thù trầm giọng nói, đã có thể xác

định cô gái trước mắt thực đúng là Định Quốc Vương phi, như vậy tạm thời trước bất luận nàng ta có năng lực thống lĩnh Hắc Vân kỵ và binh mã

Vĩnh Lâm hay không, cũng không phải là đối tượng mà bọn hắn có thể vô

lễ. Mặc dù tin tức vừa mới nghe được mà nói thì trong lòng của hắn cũng

vô cùng khiếp sợ. Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, nói: ” Thái Thú Vĩnh Châu

không biết báo đáp quốc gia mà lại đầu hàng binh mã Lê Vương. Nếu không

hành quyết hắn để răn đe, chỉ sợ quan viên nơi khác bị hắn nói động cũng đi theo hắn.” Hạ Thù gật đầu nói: “Vương phi nói đúng. Nếu không phải

Thái Thú Vĩnh Châu đào ngũ Lê Vương, thì Vĩnh Lâm cũng lâm vào cảnh

nguy hiểm.”



Vân Đình nhìn xem Hạ Thù, nhìn nhìn lại Diệp Ly, đột nhiên hỏi: “Vương phi, viện quân lúc nào mới có thể đến?”



Diệp Ly trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không biết.

Lúc trước ta ở tại Nam Chiếu, sau khi nghe được tin tức Toái Tuyết quan

mới đêm tối gấp trở về đấy. Chỉ là. . . Ung Châu Tổng binh Ngô đại nhân

tại sông Vân Lan lọt vào phục kích, chỉ sợ mấy ngày gần đây không có

viện binh rồi.”



Toàn bộ phía nam sông Vân Lan có thể tự bảo vệ mình cũng không tệ

rồi, căn bản không cần vọng tưởng có viện binh. Mà phía bắc con sông chỉ có Ung Châu gần Vĩnh Châu nhất, binh mã Ung Châu lọt vào phục kích,

binh mã địa phương khác lại không nhận được chiếu lệnh của triều đình,

rất có thể sẽ không ra binh. Vân Đình và Hạ Thù là người chỉ huy quân

thủ vệ thành Vĩnh Lâm mà không phải binh sĩ bình thường, cho nên Diệp Ly cũng không cần lừa gạt bọn hắn. Nếu như người lãnh binh không thể nhìn

rõ tình huống trước mắt thì mấy chuyện khác đều không cần phải nói.




Mộ Dung Đình mặt đỏ lên, vội vàng trốn sau lưng Mộ Dung Thận. Oán

trách trừng liếc Diệp Ly. Thật sự không thể trách nàng đột nhiên trở nên ngại ngùng, chỉ trách Diệp Ly mang bộ dáng nam tử thật quá giống, dù

cho không có trang điểm cải biến bộ dáng, nhìn về thiếu niên tuấn tú lại hơi ngây thơ tuấn mỹ, không có nửa điểm nữ nhi đáng yêu. Mộ Dung Đình

gần đây tự xưng là tính cách phóng khoáng, tư thế hiên ngang, nhưng

nàng không thừa nhận cũng không được, coi như mình mặc nam trang thì

cũng sẽ không giống nam tử như người trước mắt. Dù cho biết rõ Diệp Ly

là nữ tử hàng thật giá thật, nhưng nhìn thấy thiếu niên còn mang theo

một ít ngây thơ tuấn mỹ thì trong lòng Mộ Dung Đình có hơi chút quẫn

bách đấy.



Nhìn xem Mộ Dung Đình khó được bộ dáng xấu hổ, Diệp Ly không nhịn

được cười cười với nàng. Dưới ánh mặt trời thiếu niên tuấn tú mà ưu nhã, một thân áo đen cũng không thể che hết cái thanh thuần ngây thơ kia. Mộ Dung Đình chỉ có thể mở to con mắt, trong lòng thầm mắng: “Yêu nghiệt!”



“Tướng quân, tại hạ cáo từ.” Không trêu chọc Mộ Dung Đình nữa, Diệp

Ly quay người cáo biệt Mộ Dung Thận. Mộ Dung Thận gật đầu, thận trọng mà nói: “Như thế thành Vĩnh Lâm làm phiền công tử rồi.”



“Nhất định không cô phụ tướng quân nhờ vả.” Diệp Ly cười nói.



Mộ Dung Đình nhìn nhìn Diệp Ly, nhãn châu xoay động, “Cha, a. . . Từ công tử muốn đi Vĩnh Lâm làm cái gì?”



Mộ Dung Thận cau mày nói: “Từ công tử tiến đến hiệp trợ Vân Đình và

Hạ Thù thủ thành.” Mộ Dung Đình vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi.”



“Chớ có ẩu tả, Từ công tử đi làm chuyện chính sự, con đi theo xem náo nhiệt gì?”



Mộ Dung Đình tức giận tới mức dậm chân, trước khi nói mình là nữ nhi

gia không thể lên trên chiến trường, hiện tại còn không phải lại để cho A Ly đi chiến trường sao?”Con mặc kệ, con cũng muốn đi hỗ trợ thủ thành!

Con là con gái của phụ thân, không phải chỉ ở trong quân doanh đi ăn

chùa phế vật! A. . . Từ công tử, dẫn ta đi cùng có được không?” Một khi

kích động, Mộ Dung Đình cũng đã quên mất Diệp Ly còn đang mặc nam trang

trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng cầm lấy ống tay áo lay động…, dẫn

tới lui tới binh sĩ nhao nhao ghé mắt. Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, kéo ra

tay của nàng rồi cười nói: “Mộ Dung. . . Nam nữ hữu biệt.”



Mộ Dung Đình lúc này mới chú ý tới bốn phía binh sĩ qua lại với ánh

mắt quỷ dị, vội vàng buông tay ra rồi tặng Diệp Ly cái mặt quỷ. Quay đầu lại đi lôi kéo phụ thân làm nũng, “Phụ thân. . . để cho Đình nhi đi mà, con gái tuyệt đối sẽ không cho người thêm phiền toái đấy.”



Mộ Dung Thận bị nàng quấn quít lấy không có cách, chỉ phải nhìn về

phía Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu cười nói: “Nếu như tướng quân yên tâm thì

hãy để cho Mộ Dung đi cùng ta cũng được.” Mộ Dung Thận thở dài, hiện nay tình thế nguy cấp, ở lại Toái Tuyết quan hay đi thành Vĩnh Lâm thật sự

không khác nhau nhiều lắm. Cho dù ở lại Toái Tuyết quan đợi đến lúc giao chiếnđến thì mình cũng không chiếu cố được con bé, “Mà thôi, nha đầu

kia liền làm phiền Từ công tử. Nếu con bé dám tùy hứng ẩu tả, Từ công tử có thể quân pháp xử trí không cần hạ thủ lưu tình!”



“Cảm ơn cha!” Mộ Dung Đình vui mừng, hoàn toàn không để ý phụ thân

nói quân pháp xử trí. Như vậy ít nhất nói rõ phụ thân đã coi nàng trở

thành một tên binh lính mà không phải một tiểu cô nương không hiểu

chuyện?



Cáo từ Mộ Dung Thận, đoàn người Diệp Ly tại Toái Tuyết quan chưa tới

một canh giờ lại bắt đầu trở về. Mộ Dung Đình cưỡi trên lưng ngựa hâm mộ nhìn xem tuấn mã của Diệp Ly cùng với vài tên Hắc Vân kỵ sĩ binh ở sau

lưng nàng. Đây mới chỉ mấy người mà thôi mà có khí thế như vậy, nếu như thật toàn bộ Hắc Vân kỵ đứng ở trước mắt, sẽ là cảnh tượng tráng lệ thế nào ah. Chỉ suy nghĩ một chút thôi đã làm cho người ta cảm thấy nhiệt

huyết sôi trào, “A. . . Ah, Từ công tử, sao ngươi đến Toái Tuyết quan?

Cha ta rất yên tâm về ngươi, ta nói như thế nào thì cha cũng không chịu

lại để cho ta lên chiến trường, nhưng ngươi mới đã giao phòng ngự Vĩnh

Lâm cho ngươi.” Nghĩ đến đây, Mộ Dung Đình không biết là trong lòng có

điểm ê ẩm đấy, cha có phải có cảm giác mình rất vô dụng hay không cho

nên mới không chịu để cho mình ra chiến trường?



Diệp Ly cười nói: “Đi Nam Cương làm ít chuyện, trùng hợp gặp được.”



“Vương gia rõ ràng chịu để cho một mình ngươi đến Nam Cương làm việc? Vương gia đúng là người tốt. Không giống cha ta, cả ngày sẽ tại ta bên

tai ta lải nhải nữ hài tử sắp thành thân phải muốn ngoan ngoãn trong nhà lo liệu nội trợ, muốn hiền lương thục đức. . . Ta mới không cần ngoan

ngoãn ở lại nhà đâu.” Mộ Dung Đình bất mãn nhẹ giọng phàn nàn lấy, câu

cuối cùng như là thì thầm rồi. Nhưng ở đây đều là người có thính lực

rất tốt, đương nhiên đều nghe rõ ràng. Vân Đình cười nói: ” Tiểu thư Mộ

Dung, ngươi nói như vậy thì Lãnh công tử sẽ khóc đấy.” Mộ Dung Đình nhe

răng, hừ một tiếng với Vân Đình thúc ngựa chạy đến phía trước đi. Diệp

Ly mỉm cười đi theo, cười nói: ” Tướng quân Mộ Dung thương ngươi, sợ

ngươi gặp nguy hiểm.”



“Ta biết rõ mà, thế nhưng phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, ta

cũng muốn phụ thân vì ta mà kiêu ngạo nha. Hơn nữa ta cũng không phải

đứa bé rồi, sẽ không xúc động làm việc đâu. Phụ thân không cho phép ta

lên chiến trường, ta sốt ruột như thế nào cũng không thể vụng trộm sau

lưng ông mà chạy đi.”



Diệp Ly gật đầu, tuy Mộ Dung Đình nhiên ngẫu nhiên có hơi tùy hứng,

kỳ thật lại vô cùng biết chừng mực sẽ không để cho người ta lo lắng cho

nàng.