Thịnh Thế Đích Phi

Chương 92 : Lợi kiếm ngang trời, gặp nhau

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Theresa

Beta: Sakura

Trái ngược với một vài ngày trước thong dong, quân phản loạn rõ ràng

bắt đầu vội vàng nôn nóng. Trời còn chưa sáng cũng đã bắt đầu công thành rồi, hơn nữa theo sắc trời dần tỏ rạng thế công càng ngày càng mãnh

liệt. Tin tưởng nếu như không phải là ngoài thành Vĩnh Lâm bây giờ không thể bố trí nhiều nhân mã như vậy thì Mặc Cảnh Lê tuyệt đối hận không

được kéo toàn bộ mười mấy vạn đại quân lên vây công cái thành nhỏ như

viên đạn này.



Hai nghìn Hắc Vân kỵ dùng để thủ thành so với hai nghìn thủ tướng

biên thành tuyệt đối sẽ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Đến thời điểm buổi trưa, trong thành Vĩnh Lâm chỉ còn dư lại quân trấn thủ đã sớm

tinh bì lực tẫn (sức lực cạn kiệt). Cửa thành bị quân phản loạn liên tục không ngừng đụng vào cũng bắt đầu lảo đảo muốn rụng.



“Vương… Từ công tử, không trấn thủ được rồi, các người đi trước đi!” Hạ Thù kéo một thân vết máu và mỏi mệt đứng ở trước mặt Diệp Ly, “Còn

có huynh đệ Hắc Vân kỵ, thủ thành vốn chính là chuyện của chúng ta, lần

này có thể trấn thủ nhiều ngày như vậy đã là nhờ có các ngươi.”



“Đi?” Diệp Ly nhướn mày, “Bây giờ có thể đi tới chỗ nào đây? Ngoài thành có mười mấy vạn đại quân đấy.”



“Hai nghìn thiết kỵ Hắc Vân kỵ cũng không có tổn hại, vây ở trong

thành cũng chỉ là rồng ngủ chỗ nước cạn. Chỉ cần ra khỏi thành nhất định có thể đủ lực để mở đường máu đánh đi ra ngoài.” Hạ Thù nói.



Diệp Ly chỉ chỉ người phía sau nói: “Ngươi hỏi một chút bọn họ có đi

hay không?” Đứng phía sau Diệp Ly chính là thống lĩnh Hắc Vân kỵ Tần

Phong một thân xơ xác tiêu điều cùng Ám Nhị và Ám Tam.



Tần Phong nghiêm nghị nói: “Hắc Vân kỵ vốn là vì bảo vệ Đại Sở mà tồn tại, nếu là bỏ lại thành trì và tướng sĩ thủ thành rời đi, trở về huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể ở trước mặt tướng sĩ Hắc Vân kỵ tạ tội.”



Ám Tam cười híp mắt nhìn Hạ Thù nói: “Chúng ta là ám vệ, chủ tử ở nơi đâu chúng ta ở nơi đó.”



Hạ Thù trừng mắt nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy ánh mắt một trận

khô khốc đau nhói, cắn răng nói: “Không đáng giá!” Để cho một thành Vĩnh Lâm mai táng một Định Quốc Vương phi và hai ngàn Hắc Vân kỵ. Như vậy

quá nhiều……



Ám Tam vỗ vỗ bả vai Hạ Thù, cười nói: “Nếu như thành Vĩnh Lâm thật bị công phá, chúng ta liều chết cũng sẽ che chở công tử mở đường máu đi ra ngoài, đến lúc đó có thể phá vòng vây, chết sống có số. Hiện tại mà bỏ

thành mà chạy coi là chuyện gì? Vậy còn không bằng sớm mấy ngày tính

toán bỏ thành, còn không để chết nhiều người như vậy rồi?”



Hạ Thù ngẩn người, một cái tay vung lên mở tay Ám Tam ra xoay người rời đi, “Tùy các ngươi!”



Ám Tam nhún nhún vai, bất đắc dĩ phía sau mọi người nói: “Hắn thật giống như thẹn thùng?”



Ám Nhị bất đắc dĩ vỗ vỗ người Tam đệ có phải động kinh hay không, bây giờ là ở trên chiến trường được chứ?



Mắt thấy cửa thành trong tiếng va chạm nặng nề bắt đầu tan vỡ, Diệp

Ly bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn không chống đỡ được tới khi viện

quân tới, “Hắc Vân kỵ, chuẩn bị!”



“Dạ!” Trên cổng thành giao cho quân trấn thủ còn dư lại đã không

nhiều lắm, dưới cổng thành hai nghìn Hắc Vân kỵ đã chuẩn bị xong, như

một mũi tên lên cung tùy thời chuẩn bị bắn ra. Diệp Ly quay đầu hướng Hạ Thù và Vân Đình đứng ở trên cổng thành gật đầu, vung tay lên cửa thành

ầm ầm ngã xuống đất, quân phản loạn ngoài thành còn chưa kịp xông tới,

trong nháy mắt, thiết kỵ màu đen như cuồng phong xông ra ngoài, đến mức

ánh sáng đỏ máu chiếu sáng khắp trời.



“Vương gia, đến xem. Hắc Vân kỵ!” Phía sau đại quân, Mặc Cảnh Lê ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm tình hình trên chiến trường, không cần

người bên cạnh nhắc nhở hắn cũng nhìn thấy một nhóm bóng ảnh màu đen

mạnh mẽ.



“Không hổ là Hắc Vân kỵ . . . . . .” Bên cạnh tướng lãnh không khỏi

thở dài, nếu có một chi quân đội như vậy, lo gì thiên hạ bất định? Cho

dù hiện tại đã coi như là địch nhân, thấy quân đội tinh nhuệ như vậy

cũng vẫn không thể che hết ý than thở.



Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Rốt cục cũng đi ra.” Vung tay lên,

hai đạo quân vẫn không có tham chiến đầy đủ sinh lực xông vào chiến

trường, “Đều nói Hắc Vân kỵ am hiểu tập kích, công kích bất ngờ, nhiều

người như vậy ta xem các ngươi làm gì bây giờ!” Vốn bởi vì thành Vĩnh

Lâm không lớn để cho hai đạo nhân mã gia nhập có thể nói là kín hết chỗ

rồi, chiến mã không thể thi triển được.Hiển nhiên Hắc Vân kỵ cũng hiểu

đạo lý này, rất nhanh toàn bộ buông tha cho chiến mã sáp nhập vào trong

loạn quân. Lấy hai ngàn người muốn ngăn trở mấy vạn người đương nhiên là châu chấu đá xe, nhưng chỗ trống cửa thành cũng không lớn, dĩ nhiên mấy vạn người cũng không thể đồng thời xông vào, cho nên trong khoảng thời

gian ngắn hai quân vẫn giằng co dây dưa ở cửa thành. Cho dù thỉnh thoảng có mấy người quân phản loạn vọt đi vào cũng rất mau bị quân trấn thủ

trong cửa thành tiêu diệt.



“Người kia là ai vậy?” Đang xem cuộc chiến, đột nhiên Mặc Cảnh Lê chỉ vào một bóng ảnh áo đen nhỏ nhắn xinh xắn trong loạn quân một lộ ra vẻ

đặc biệt mà hỏi. Cùng tất cả Hắc Vân kỵ chính là hình dáng một trang

phục màu đen hoa văn hình đám mây, nhưng thân thủ và động tác lại hoàn

toàn khác Hắc Vân kỵ. Nếu như động tác Hắc Vân kỵ là mạnh mẽ bén nhọn

thì…, động tác của hắn lại lộ ra vẻ vô cùng đơn giản mà tàn nhẫn. Căn

bản nhìn chưa ra bất kỳ chiêu thức gì, nhưng gần như từng cái động tác

đơn giản thi triển ra đều có một tên binh lính trước gót chân hắn té

xuống. Vô luận là quân tốt bình thường hay là tướng lãnh lãnh binh, ở

dưới tay hắn tựa hồ không có bất kỳ khác biệt nào.



“Đó là……” Mọi người im lặng, cũng không ai biết người kia rốt cuộc là người nào. Bởi vì trừ thân hình nhỏ thấp một chút, cùng với nhanh nhẹn

bén nhọn một chút, hắn và Hắc Vân kỵ khác cũng không có bất kỳ khác biệt rõ ràng nào.



Ngó chừng bóng ảnh bén nhọn trong loạn quân kia, ánh mắt ngăm đen của Mặc Cảnh Lê dần dần híp lại, cái bóng ảnh kia để cho hắn có một loại
trước người hắn, “Tu Nghiêu……”



Tách ra , hai người đều có chút khẽ thở dốc. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu,

đem cái trán chạm lên cái trán trơn bóng của Diệp Ly, thấp giọng nói: “A Ly, nàng hù ta.” Khi hắn chạy tới bên ngoài thành Vĩnh Lâm thấy một màn kia, không người nào có thể biết trong lòng hắn chấn động và sợ hãi như thế nào. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết một khắc kia rốt

cuộc mình đang suy nghĩ gì, chẳng qua là theo bản năng bắn ra một mũi

tên này. Khi thấy mũi tên kia liên tiếp bắn thủng hai người, mang ra

huyết lệ hoa mỹ, đáy lòng chợt đâng lên sự tàn bạo không cách nào ngừng

lại. Nếu như không phải là hắn tự chủ kinh người, ngay lúc đó mũi tên

thứ hai sẽ bắn về phía Mặc Cảnh Lê. Nếu như nàng không thể đỡ mũi tên

kia… Nếu như nàng không thể đỡ mũi tên kia, hôm nay quân phản loạn tại

chỗ một cũng đừng nghĩ muốn sống!



“A Ly……”



Trên mặt Diệp Ly đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trên mặt xuất

hiện thần sắc quẫn bách, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào. Nàng… Nàng lại có thể ở ven đường người đến người đi ôm hôn một người nam

nhân…… Nhưng nghe được giọng nói mềm mại lại như thở dài của Mặc Tu

Nghiêu “A Ly……”, tất cả giãy dụa cùng với khước từ đều hóa thành hư vô.



“Mặc Tu Nghiêu, có thể lại nhìn thấy chàng thật tốt.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói.



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, trong con ngươi thâm trầm đều ôn nhuận ấm áp.

Bờ môi mỏng ấm áp lần nữa đụng vào bờ môi kiều diễm của nàng, lần này

quả thật hết sức ôn nhu triền miên, “A Ly… Ta rất nhớ nàng, thật không

nên để nàng đơn độc một người tới Nam Chiếu.”



Diệp Ly mỉm cười thản nhiên không nói, không có ý định nói cho hắn

biết tách ra lâu như vậy nàng cũng có một chút… Được rồi, không phải là

một chút nhớ hắn.



Bạch mã biết điều sớm đã không biết chạy đến đâu rồi, hai người cách Toái Tuyết Quan chỉ có vài dặm, rõ ràng có thể thấy được quan khẩu hùng vĩ. Nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không tính lập tức trở về thành Vĩnh Lâm

hoặc là đi gặp Mộ Dung Thận, mà là lôi kéo Diệp Ly đến sườn núi bên cạnh cách đó không xa ngồi xuống nghỉ ngơi.



Diệp Ly ngồi xuống dựa vào Mặc Tu Nghiêu, thân thể buông lỏng căng

thẳng của mấy ngày qua, không khỏi thoải mái, khẽ thở dài một tiếng. Vừa ngẩng đầu lại thấy thần sắc Mặc Tu Nghiêu, khẽ cau mày, “Tại sao? Có

chỗ nào không thoải mái hay là bị thương rồi?”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Liên tiếp chạy mấy ngày đường, hơi mệt

mỏi. Nói đến bị thương……” Mặc Tu Nghiêu kéo cánh tay trái của nàng, vén

ống tay áo rộng rãi lên, lộ ra vết thương dài nhỏ trên cánh tay, cau mày nói: “Làm sao không băng bó một chút?”



Diệp Ly không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại thấy được nàng bị thương,

lắc đầu cười nói: “Chẳng qua là vết thương nhỏ, đã không chảy máu rồi.

Sẽ khỏi nhanh thôi.”



“Nói nhảm.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng quát lên, lấy ra mấy bình thuốc

nhỏ tùy thân, dùng một lọ trong đó, bên trong chất lỏng trong suốt, vì

nàng rửa sạch vết thương, mới cẩn thận rắc thuốc bột lên. Sau đó từ

trong lòng ngực lấy ra một cái khăn tay màu trắng tự tay băng bó vết

thương lại.



Diệp Ly ngắm nhìn cánh tay Mặc Tu Nghiêu vừa băng bó xong, mỉm cười nói: “Thật sự không có chuyện gì, hai ngày là khỏi rồi.”



Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực, vuốt vuốt mái tóc

mềm mại của nàng, thấp giọng nói: “Sau này không cho bị thương nữa, nếu

không nàng không được đi đâu cả!”



Diệp Ly không nói gì, trường hợp ngoài ý muốn lúc nào cũng đều có,

cái này nàng cũng không biện pháp bảo đảm, “Ta sẽ tận lực, một mình

chàng ra chiến trường cũng không phải bị thương rất nhiều sao?” Danh

tiếng Thiếu niên Chiến thần không phải là đến không , Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là thần linh đến trái đất có thiên thần hộ thể đao thương

bất nhập.



“Ta với nàng có thể giống nhau sao?”



Diệp Ly ngẩng đầu, không vui hí mắt nhìn hắn, “Chàng đang ở đây kỳ thị nữ nhân?”



Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ, “Ta không có kỳ thị nữ nhân, hơn nữa cho dù ta kỳ thị nữ nhân cũng sẽ không kỳ thị nàng.” A Ly của hắn đặc biệt như vậy, nếu như bị bọn họ kỳ thị thì nam nhân khắp thiên hạ đều đi tự sát

rồi.



“Vậy là chàng nói ta không giống nữ nhân?”



“A Ly.” Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nàng đang tức giận hay là đang làm nũng?”



Diệp Ly sửng sốt, ngơ ngác nhìn nụ cười ôn nhuận của Mặc Tu Nghiêu,

hận không được nhào tới cắn hắn một ngụm hoặc là đánh mình một trận.

Nàng lại cố tình gây sự với Mặc Tu Nghiêu sao? So với Mộ Dung còn trẻ

con hơn, chắc chắn Mộ Dung sẽ không hỏi cái vấn đề trẻ con nhàm chán

này!



Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, ở trong lúc nàng thẹn quá thành giận ôm người trở lại vào trong ngực, “Theo ta ngồi một lát, hơi mệt.”



Diệp Ly khẽ nhúc nhích một chút, rất nhanh lại yên tĩnh lại. Thân thể Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏe, cũng không thể ở trong thời gian ngắn

như vậy đã khôi phục như kỳ tích được. Cho dù hắn hết sức che dấu, nàng cũng không có bỏ qua hai đầu lông mày mỏi mệt cùng với tái nhợt của

hắn. Tựa vào trong lồng ngực của hắn, Diệp Ly vừa không biết đang suy

nghĩ cái gì, vừa dần dần chìm vào mộng đẹp………