Thịnh Thế Đích Phi

Chương 93 : Chiến cuộc

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Theresa

Beta: Sakura

Cách đó không xa bên cạnh đường đi thông tới Toái Tuyết Quan, mấy tên ám vệ lặng yên không một tiếng động giấu diếm tung tích âm thầm bảo vệ chủ tử của từng người. Ám Tam cực kỳ nhàm chán lười biếng giắt mình

trên một cây to cành lá rậm rạp ven đường, chỉ chỉ vào sườn núi nhỏ cách đó không xa, rồi nói với Ám Nhị đang đứng dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng

thần: “Ngươi nhìn bọn họ kìa, cực kỳ ngu ngốc, ẩn núp ở nơi đó khẳng

định bị Vương gia và Vương phi phát hiện.”



Ám Nhị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Bọn họ là ám vệ không phải là

theo dõi giám thị, không bị người khác phát hiện là được. Cho dù Vương

gia không có phát hiện bọn họ thì cũng biết bọn họ theo ở phía sau.” Ám

vệ sao? Chính là toàn bộ một ngày mười hai canh giờ cũng phải bảo vệ chủ tử an toàn.



Ám Tam ở trên cây đánh gãy lời hắn, “Chúng ta cũng là ám vệ.” Tuy nhiên không giống lắm.



Ám Nhị hơi hổ thẹn, “Chúng ta không phải là ám vệ đúng quy cách, lần

này trở về Vương gia rất có thể sẽ cho Vương phi thêm mấy ám vệ khác.”



Ám Tam cũng có chút chán nản, thất vọng, mới vừa rồi ở trên chiến

trường nếu như Vương phi không ngăn cản hắn thì sẽ không bị thương. Đối

với việc đỡ tên cho Vương phi gì gì đó, Ám Tam hoàn toàn không có cảm

thấy chỗ nào không đúng. Định Quốc Vương phủ huấn luyện bọn họ đi ra

ngoài bản thân chính là vì ở lúc cần thiết ngăn đao chặn tên, ngăn trở

hết thảy nguy hiểm cho chủ tử. Mà mới vừa rồi Vương phi vì ngăn cản hắn

đi đỡ mũi tên kia thì lại bị rạch một đao. Nếu như không phải có mũi tên kia của Vương gia, Vương phi bây giờ còn không biết sống hay là chết.

Với tư cách ám vệ thì quả thật bọn họ không hợp cách, Ám Tứ, Ám Nhất

hiện giờ còn không thấy bóng dáng, mặc dù đây là Vương phi ra lệnh. Hắn

và Ám Nhị cũng hoàn toàn không có phát huy ra tác dụng của ám vệ, “Ta sẽ hướng Vương gia xin tội, nhất định sẽ không liên lụy các ngươi.”



Ám Nhị liếc hắn một cái, “Nói ngu ngốc gì đó, chúng ta là một tổ, đổi ngươi đi chẳng lẽ chúng ta còn có thể lưu lại? Huống chi cũng không

phải là chỉ có một mình ngươi sai. Ta chỉ là… Ta thích đi theo Vương

phi.”



“Ta cũng vậy.” Liếc mắt một ám vệ ở bên kia. Lúc trước chưa đi cùng

Vương Phi thì cuộc sống ám vệ thật sự là quá không thú vị. Mặc dù lúc

trước bọn họ còn chưa có đi cùng chủ tử khác qua, nhưng chỉ là huấn

luyện và nghe các tiền bối dạy cũng đã rất không thú vị. Nếu như bọn họ

không phải là đi theo Vương phi…, nhất định sẽ trở nên không thú vị

giống như những thứ ám vệ kia, “Nếu như chúng ta bây giờ đi qua xin tội, ngươi nói Vương gia có thể xử phạt nhẹ hơn hay không.”



“Hiện tại ngươi đi qua thì ta chỉ biết sẽ xui xẻo hơn.” Ám Nhị thản

nhiên nói. Thân là ám vệ có đạo đức nghề nghiệp, hắn tuyệt đối sẽ không

để cho người khác biết hắn thấy Vương gia và Vương Phi ở ven đường làm

gì gì đó….. Dĩ nhiên cũng bao gồm cả Vương gia nhà mình.



“Nhưng là, Vương gia và Vương phi đã ở nơi này lâu lắm rồi. Còn đợi

nữa thì tướng quân Mộ Dung sẽ đi ra ngoài tìm người đó.” Ám Tam quấn

quýt nói.



“Vậy hãy để cho bọn họ đi mời Vương gia và Vương phi đi.” Ám Nhị

chống cằm, nhìn về ám vệ đi theo Mặc Tu Nghiêu cách đó không xa, tin

tưởng bọn họ cũng quấn quýt giống như vậy. Sách… Thân là ám vệ tùy thân

của Vương gia, năng lực ẩn núp giấu diếm cũng quá kém một chút đi. Hắn

và Ám Tam tùy tiện mấy lần đều tìm được chỗ bọn họ ẩn thân .



“Vương gia, Vương Phi.” Ám Nhị từ phía sau cây mặt đứng thẳng thân

thể, hành lễ với hai người. Trên cây Ám Tam lặng yên không một tiếng

động rơi xuống đất, cũng đi theo hành lễ.



Mặc Tu Nghiêu hí mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Thân thủ không tệ.”



Hai người không tự chủ được ở trong lòng run lên, Vương gia đang khen bọn họ sao?



Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Đứng lên đi, các ngươi ở chỗ này làm gì?”



Hai người đau khổ không dám nói lời nào, Vương Phi không cần bọn họ

thời thời khắc khắc theo bên người, nhưng nếu như bọn hắn bây giờ thật

đi làm các việc khác…, Vương gia nhất định sẽ giận dữ, Vương phi có thể

ra lệnh cho bọn họ, nhưng là… Vương gia có thể đổi bọn họ đi a.



Mặc Tu Nghiêu cau mày hỏi: “Còn có hai người nữa đi đâu rồi? Ta nhớ được bên cạnh nàng hẳn là có bốn người?”



Diệp Ly cười nói: “Ta để cho bọn họ đi làm việc khác.”



“Người không đủ có thể lại từ nơi khác điều đến, dùng ám vệ để bảo vệ an toàn của nàng.” Mặc Tu Nghiêu không đồng ý nói: “Nếu bốn người này

không thể bảo vệ nàng chu toàn, trở về phái mấy người khác? Hoặc là để

người bên cạnh ta cho nàng?”



Diệp Ly liếc mắt một cái, thấy Ám Tam lặng lẽ quăng cho nàng một vẻ

mặt cầu khẩn, liền bất đắc dĩ nói: “Ta không thích có người âm thầm đi

theo ta.”



“Bọn họ là vì bảo vệ nàng an toàn, ta sẽ chọn ám vệ có năng lực ẩn

nấp tốt nhất nhường cho nàng, sẽ không để cho nàng cảm thấy bị quấy

nhiễu.”



“Không người nào có thể tốt hơn chúng ta.” Ám Tam trộm dò xét Mặc Tu Nghiêu một cái, thấp giọng lầu bầu nói.



Ánh mắt lãnh đạm của Mặc Tu Nghiêu lập tức rơi xuống trên người hắn,

cả người Ám Tam không khỏi cứng đờ. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu thản nhiên

nói: “Chưa từng có ám vệ cần chủ tử tới cứu, dựa vào điểm này mà nói

đúng là không người nào mạnh hơn ngươi.”


Giang Nam không an toàn, mau sớm lên đường trở lại kinh thành đi.”



Lãnh Hạo Vũ giật giật thần muốn nói điều gì, Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn

một cái nói: “Ta sẽ cùng tướng quân Mộ Dung nói một tiếng, để ngươi và

Mộ Dung Đình sớm ngày thành hôn. Hạo Vũ……”



Lãnh Hạo Vũ giật mình một cái, vội vàng nói: “Thuộc hạ hiểu, đa tạ Vương gia thành toàn.”



Phượng Chi Dao có chút không cam lòng nói: “Thật vất vả ra kinh một

chuyến, nhưng phải kết thúc qua loa. Hoàng đế có cần phải đề phòng chúng ta như vậy hay không? Thật là lãng phí thời gian của bổn công tử.”



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nam Chiếu không làm được trò trống gì

đâu, tạm thời không cần để ý. Ngươi yên tâm, lúc này sẽ không để cho

ngươi đến không .”



Phượng Chi Dao nhướng mày, “Cũng chỉ có ngươi mới dám nói Nam Chiếu

không làm nên trò trống gì. Ta thấy tâm kế của Nam Chiếu cũng không đơn giản, lại có thể trong thời gian lâu như vậy ẩn nhẫn bố trí……”



Mặc Tu Nghiêu cười lãnh đạm, “Hơn một trăm năm, một đời rồi một đời

cũng còn không thể được việc, còn có thể có được thành quả cái gì? Đại

khái cái duy nhất đáng giá để khen hay đúng là chấp nhất của bọn họ.”



Phượng Chi Dao cười nói: “Ta đoán người Nam Chiếu hận nhất đại khái

chính là Định Quốc Vương phủ.” Hơn một trăm năm cũng không được việc gì, công lao Định Quốc Vương phủ tuyệt đối là không thể bỏ qua. Nói thí dụ

như mười mấy năm trước một, nếu không phải cuối cùng tạm thời lui binh,

người Nam Chiếu vĩnh viễn đều không cần phiền não vấn đề làm sao vào làm chủ Trung Nguyên nữa, “Như vậy Vương gia nói sẽ không để cho ta một

chuyến tay không là có ý gì? Chúng ta còn đánh Nam Chiếu sao?”



Mặc Tu Nghiêu giương mắt cười một tiếng, “Chúng ta không đánh giặc, chúng ta trừ giặc cướp.”



“Trừ giặc cướp?” Trong thư phòng ba người trăm miệng một lời hỏi.



Phượng Chi Dao chớp mắt một cái, hỏi: “Ta không nhớ rõ Vĩnh Châu có thổ phỉ cường đạo gì lợi hại .”



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Trước kia không có, không có nghĩa là

hiện tại cũng không có. Nếu không, viện quân Ung Châu là chuyện gì xảy

ra?”



“Không phải là Mặc Cảnh Lê phái người làm sao?” Phượng Chi Dao hỏi.



Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Không nói đến hắn có cái đầu óc kia hay

không, cho dù hắn có, hai vạn nhân mã toàn quân bị diệt lấy thực lực

quân phản loạn Linh Châu cần bao nhiêu nhân mã? Lúc ấy quân phản loạn

Mặc Cảnh Lê còn đang ở phụ cận thành Vĩnh Châu, hắn phải làm sao để cho

ít nhất ba vạn nhân mã tập kích bất ngờ viện quân Ung Châu ở ngoài vài

trăm dặm?”



Phượng Chi Dao trầm tư chốc lát nói: “Ít nhất là cùng một ngày khi

hắn khởi binh liền phái ra nhóm nhân mã này mới kịp ở bờ sông Vân Lan

phục kích viện quân Ung Châu. Hơn nữa còn phải trước đó cũng biết Ung

châu nhất định sẽ phái ra viện quân cứu viện Toái Tuyết Quan mới được.

Người biết Ngô Thừa Lương là người của chúng ta ít lại càng ít, ít nhất

Mặc Cảnh Lê tuyệt đối không thể nào biết. Nếu như hắn không biết mà

nói…, thì càng không thể nào phái phục binh đặc biệt phục kích viện binh Ung Châu. Bởi vì Ung Châu rất có thể án binh bất động giống như các chỗ khác, giống như trước cũng có thể có thể những địa phương khác cùng

xuất binh cứu viện Toái Tuyết Quan.”



“Phục kích Ngô đại nhân là không là người của Mặc Cảnh Lê?” Diệp Ly nhướng mày nói.



“Ngó chừng khối thịt béo Đại Sở này cũng không dừng lại ở một mình Nam Cương.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.



“Tây Lăng.” Lãnh Hạo Vũ khẳng định nói. Bắc Nhung cách Nam Cương quá

xa, hơn nữa vẻ ngoài của người Bắc Nhung cùng người Đại Sở kém nhau quá

nhiều, muốn lẻn vào Đại Sở với quy mô lớn căn bản là không thể nào.

Nhưng Tây Lăng không giống như vậy, mặc dù có chút khác biệt nhỏ nhưng

đó chỉ Tây Lăng vương thất cùng ngoại bang thông qua cưới hỏi. Đại đa số dân chúng Tây Lăng bình thường cũng không có khác người Đại Sở lắm. Vừa nghĩ tới lại có một nhóm người có thể lẻn vào Đại Sở tiêu diệt hai vạn

nhân mã, Lãnh Hạo Vũ không khỏi rùng mình một cái.



Mặc Tu Nghiêu ánh mắt sâu thẳm, “Những thủ tướng trấn thủ biên quan Đại Sở này, sớm nên gõ gõ tỉnh rồi.”



Phượng Chi Dao nhún nhún vai, những năm này thủ tướng biên quan cũng

bị Hoàng đế đổi lại không sai biệt lắm, bọn họ cũng không còn biện

pháp. Trừ giặc phỉ….. Cũng không tồi…



“Vương gia, lúc nào chúng ta lên đường?” Đã có trận chiến để đánh cần gì quản là Nam Cương hay là Tây Lăng, Phượng Chi Dao hăng hái bừng bừng hỏi.



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn ngón tay thon dài, thấp giọng nói: “Chờ

sau khi người của Hoàng Thượng tới đón nhận Vĩnh Lâm. Ngươi trước làm

cho người của ta chuẩn bị. Nhớ lấy…… Nếu để cho một người sống đi ra

khỏi Đại Sở, ngươi đời này cũng đừng nói với ta là ngươi muốn ra chiến

trường nữa.”



“Dạ, Vương gia!” Phượng Chi Dao đứng dậy hắng giọng đáp, chần chờ một chút hay là không nhịn được hỏi: “Toái Tuyết Quan bên này…..”



“Tạm thời không cần để ý tới. Không cần mấy tháng bọn họ cũng không

phân ra thắng bại. Chúng ta cũng không có thời gian mà quản xem bọn hắn

làm cái khỉ gió gì.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.



“Hiểu .”



Diệp Ly lẳng lặng yên nhìn hai người nam tử đối đáp, khẽ cau mày. Trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác bất an…..