Thịnh Thế Đích Phi

Chương 94 : Khách Tây Lăng đến thăm

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Theresa

Beta: Sakura

Bên ngoài thành Vĩnh Lâm, đại doanh Lê Vương



“Chết tiệt! Làm sao Mặc Tu Nghiêu xuất hiện ở nơi này!”



Trong đại trướng, sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm vặn vẹo. Ở nơi này đã

gần đến cuối tháng sáu, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được ngày

đông giá rét âm hàn thấu xương. Không người nào dám mở miệng nói chuyện, không chỉ bởi vì Lê Vương tức giận, hơn nữa vì bị Định Vương đột nhiên

xuất hiện ở trên chiến trường mà kinh sợ. Nếu như nói có cái chuyện tình gì có thể so với việc Định Vương xuất hiện càng làm cho người cảm thấy

hoảng sợ thì……, đó chính là thân thể Định Vương khỏe mạnh xuất hiện.

Thời điểm khi thấy bóng người ngân bạch kia phóng ngựa lăng không mà

đến, cơ hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng ở đáy lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng và hối hận. Người thiếu niên kia lúc trước cũng đã có danh

tiếng Chiến thần, người được khen là tài trí hơn cả tổ tiên Định Vương

trước kia, có thể ngăn cản được hắn sao? Còn có người đang trong lòng âm thầm chần chờ và hối hận, ban đầu tùy tiện quyết định đi theo Lê Vương

khởi binh mưu phản thật sự là quyết định chính xác sao? Thành công tất

nhiên có thể vinh hoa phú quý quyền thế ngập trời, nhưng cái giá của

thất bại cũng thật nhiều vẫn làm cho người ta không nhịn được sợ hãi.



Quân sư luôn luôn thong dong thì lúc này sắc mặt cũng trắng bệch,

trong kế hoạch bọn hắn vô luận như thế nào Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không

xuất hiện ở Vĩnh Châu sớm như vậy. Không, phải nói, Mặc Tu Nghiêu căn

bản là không thể nào xuất hiện ở Vĩnh Châu. Nhưng hiện tại….. Một Định

Vương hai chân tàn tật cư nhiên đã làm cho người ta kiêng kỵ phòng bị,

nhưng là một Định Vương khoẻ mạnh hành động tự nhiên, lại càng làm cho

người khủng hoảng, “Vương gia, có tin từ kinh thành tới hay không? Định

Vương……”



Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: ” Lúc trước Mặc Tu Nghiêu ngay từ

lúc chúng ta khởi binh cũng đã rời kinh. Còn có Diệp Ly! Lại là nàng!”

Nghĩ đến những ngày này, người để cho Hắc Vân kỵ ngăn trở con đường phía trước của mình là Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê liền hận không được bắt nàng

tới trước mặt để mà rút gân lột da.



Quân sư nói: “Lúc trước tin đồn Định Quốc Vương phi mất tích, bây giờ nhìn lại chắc là nàng ấy đi Nam Chiếu. Lúc trước Nam Chiếu truyền đến

tin tức, công tử Thanh Trần không thấy bóng dáng….. Chỉ sợ Định Quốc

Vương phi đi Nam Chiếu chính là vì công tử Thanh Trần.” Càng nói, trong

lòng quân sư cũng càng lạnh, Định Vương, Định Vương Phi, Mộ Dung Thận,

còn có công tử Thanh Trần rất có thể sẽ xuất hiện. Người che ở phía

trước bọn họ cơ hồ khiến hắn nhìn không thấy được hy vọng công phá Vĩnh

Lâm, “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy, hiện nay vì hướng tới kế sách lâu

dài lập tức buông tha cho Vĩnh Châu dẫn quân từ phía Đông tiến vào, tại

lúc viện quân triều đình chưa đến trước đoạt được cả vùng phía Nam sông

Vân Lan.”



Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Mặc Tu Nghiêu đã đến Vĩnh Lâm, ngươi cảm thấy hắn sẽ để chúng ta rút quân?”



Quân sư xoa chòm râu nói: “Lấy hiểu rõ của Vương gia đối với Định

Vương, theo như tính tình Định Vương hôm nay có thể thu tay lại dễ dàng

như vậy sao?”



Mặc Cảnh Lê bộ dạng nghe theo, trầm tư chốc lát lắc đầu nói: “Mặc Tu

Nghiêu lúc thiếu niên có danh xưng Liệt Phong, hành quân đánh giặc xưa

nay mạnh mẽ vang dội. Lấy tính tình hắn từ trước một trận chiến hôm nay

không để cho đối phương hao binh tổn tướng tuyệt không bỏ qua.”



Quân sư mỉm cười gật đầu nói: “Đã như vậy, Vương gia cảm thấy Định Vương hôm nay vì sao không thừa thắng xông lên?”



Ánh mắt Mặc Cảnh Lê chợt lóe, khẽ nói: ” Binh lực của hắn không đủ!”



Quân sư vỗ tay, cười nói: “Đúng, địa thế Vĩnh Lâm có hạn, Hắc Vân kỵ

thế tới vừa nhanh, chúng ta căn bản nhìn không ra binh lực của hắn nhiều ít. Nhưng là Định Vương không phải không biết binh lực của chúng ta.

Hắn không thừa thắng xông lên chỉ có thể nói rõ binh lực quân ta ít nhất còn gấp hai trở lên thậm chí nhiều hơn hắn.”



Mặc Cảnh Lê gật đầu, “Đúng thế. Sao Hoàng đế ca ca của ta kia dễ dàng cho phép để cho hắn điều động mười mấy vạn đại quân? Huống chi….. Mười

mấy vạn đại quân đi theo mà nói…, hắn cũng không tới nhanh như vậy. Đã

như vậy sao chúng ta không……”



“Trăm triệu không thể!” Quân sư vội vàng cắt đứt ý nghĩ muốn ra khỏi

miệng hắn, khuyên nhủ: “Vương gia nghĩ lại. Binh lực Định Vương có lẽ

thật chưa đủ, nhưng phụ cận Vĩnh Lâm căn bản không phải chỗ thích hợp

cho đại quân giao chiến, chỉ cần hắn tử thủ Vĩnh Lâm, trong mười ngày

nửa tháng chúng ta tuyệt đối không làm gì được hắn. Sau mười ngày nửa

tháng….. cho dù đại quân triều đình chậm nữa cũng nên phải tới. Đến lúc

đó chúng ta còn muốn nghĩ rút quân về phía Đông có thể đã muộn.” Nói

mười ngày nửa tháng là khách khí, có hai vạn Hắc Vân kỵ của Định Vương

thủ thành, đừng nói mười ngày nửa tháng, chỉ cần không thiếu lương thực

không thiếu vũ khí, hai ba tháng có thể công phá hay không cũng còn khó

nói. Phải biết rằng Hắc Vân kỵ có tài bắn cung ngay cả thiết kỵ Bắc

Nhung đều nghe tin đã sợ mất mật, quân đội công thành chỉ sợ muốn đến

gần thành Vĩnh Lâm cũng khó khăn.



“Này……” thần sắc Mặc Cảnh Lê thay đổi liên tục, vừa không hề cam chịu lại tức giận, còn có sợ hãi người bên cạnh khó mà phát hiện. Sợ hãi này có lẽ không phải bởi vì bản thân Mặc Tu Nghiêu, mà là cùng giống như

tất cả tướng sĩ Đại Sở, đối với Mặc gia quân và Định Quốc Vương phủ cơ

hồ là sự kính sợ trời sanh.



“Vương gia, chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh cả vùng phía Nam sông Vân

Lan, nữa cố thủ ở sông Vân Lan. Vĩnh Châu chỉ là nơi nhỏ bé chật hẹp,

lại có Nam Chiếu kiềm chế, triều đình căn bản không thể ra sức. Hôm nay

hai chân Định Vương đột nhiên phục hồi như cũ, vị kia trong kinh thành

chỉ sợ đang rất sợ hãi, kể từ đó hắn tuyệt đối sẽ không dùng Định Vương

để đối phó chúng ta. Chỉ cần Định Vương và Mặc gia quân không đến, nửa

giang sơn Đại Sở chính là vật trong túi Vương gia. Về phần khác, tương

lai lại từ từ lập mưu cũng không phải không thể.” Quân sư khổ tâm khuyên nhủ, Vĩnh Châu mắt thấy đã không thể làm, nếu như lúc ban đầu còn không bằng thừa dịp đại quân triều đình chưa đến trước nhận lấy cả Giang Nam. Tránh cho đến cùng công dã tràng. Nhìn Lê Vương trước mắt không ngừng

dao động, trong lòng quân sư khẽ phát khổ. Lê Vương gặp chuyện liền do

do dự dự, làm một Vương gia phú quý rỗi rãnh còn dễ nói, chinh phạt

thiên hạ thật còn thiếu sót nhiều lắm.


trong giấc mộng, chân mày vẫn khẽ nhăn lại, thỉnh thoảng có hiện ra vẻ

đau đớn. Diệp Ly đứng dậy muốn lấy một ít chăn tới đây đắp lên cho hắn,

lại phát hiện một cái tay bị Mặc Tu Nghiêu nắm thật chặt không thể động

đậy. Bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống cau mày nhìn quần áo

của hắn vẫn bị mồ hôi thấm ướt, hi vọng sẽ không vì vậy mà cảm lạnh.

Nhưng muốn hiện tại đánh thức hắn thì nàng không đành lòng. Chỉ nhìn

bọng mắt đen sì kia, cũng biết hắn nhất định là đã lâu rồi không có nghỉ ngơi thật tốt.



Cho đến hoàng hôn chìm xuống phía tây, Mặc Tu Nghiêu mới nặng nề từ

trong giấc ngủ tỉnh lại. Mặc dù thật ra thì chỉ ngủ không tới hai canh

giờ, nhưng cảm giác tốt hơn lúc trước nhiều lắm. Mặc Tu Nghiêu không

khỏi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, lần này cuối cùng đã qua.



“Chàng đã tỉnh?” Giọng nói của Diệp Ly từ bên ngoài truyền đến, Mặc

Tu Nghiêu ngẩng đầu liền thấy Diệp Ly bưng một cái khay đi đến, để khay

lên trên bàn mới ngẩng đầu đối với hắn nói: “Nếu tỉnh trước hết đi tắm,

sau đó lại dùng bữa tối đi.”



Mặc Tu Nghiêu hơi ngẩn ra, “A Ly, làm sao nàng……” Từng màn trước đó

một lần nữa xuất hiện ở trong đầu, một khắc kia giữa lúc đau đớn hỗn

loạn cũng chịu dừng lại, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng truyền vào trong ý thức của hắn, như kỳ tích trấn an thần trí hắn gần như sắp hỏng mất. Sau đó hắn mới nghe theo âm thanh nhẹ nhàng kia từ từ ngủ mất.



Diệp Ly thấy hắn đang nhìn mình không nói lời nào, đi tới có chút bận tâm hỏi: “Sao vậy? Còn có nơi nào không thoải mái. Có muốn ta đi mời

đại phu tới đây cho chàng không?”



Mặc Tu Nghiêu kéo nàng lại, nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua là

ngủ quá lâu còn có chút không tỉnh táo. Hiện tại không thể gọi đại phu

bên ngoài.”



Diệp Ly không có vạch trần lời nói dối đầy sơ hở của hắn, Mặc Tu

Nghiêu chỉ sợ cho dù ở trong giấc mộng cũng không có thời điểm không

tỉnh táo, “Vậy trước tiên đi tắm đi, ta đã cho người ta chuẩn bị xong.”



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu xem một chút, phát hiện mình quả thật rất cần tắm rửa một phen.



Mặc Tu Nghiêu rất nhanh rửa mặt xong mang theo một thân hơi nước đi

ra, Diệp Ly vội vàng đứng dậy, tiến lên, thấy trên người hắn chỉ có một

kiện áo đơn bạc, liền xoay người lấy một áo choàng phủ thêm cho hắn.



Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “A Ly, ta không có suy yếu đến trình độ như vậy.



Diệp Ly gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy,với chàng thì yếu đuối thật quá xa lạ rồi. Ngồi xuống, ăn cơm.”



Nhét một chén cháo hương nồng ngon miệng vào trong tay của hắn, Diệp Ly nhìn hắn ăn.



Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phải cúi đầu nếm thử một miếng, không chỉ có

nghe thấy dậy lên mùi thơm ngát xông vào mũi, mà ăn cũng vô cùng mỹ vị.

Để cho từ sau tối hôm qua vẫn chưa ăn cái gì Mặc Tu Nghiêu chỉ cảm thấy

trong dạ dày ấm áp, vốn là bởi vì mỏi mệt cùng với đau đớn quá độ cũng

không có hứng thú muốn ăn cái gì, “Không giống như là bọn họ làm.”



Chủ nhân phủ đệ này đã sớm mất, hạ nhân tự nhiên cũng không có. Chỗ ở Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không thể dùng người lai lịch không rõ ở

ngoài, cho nên ăn, mặc, ở, đi lại cũng có ám vệ chịu trách nhiệm. Ám vệ

Vương phủ tuy nói là huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng làm được thức ăn

cũng chỉ đến trình độ có thể ăn vào miệng mà thôi.



Diệp Ly chống cằm nhìn hắn dùng cơm, “Ta làm đấy, không ngon sao?”



Mặc Tu Nghiêu ngừng tay một chút, lắc đầu cười nhạt nói: “Không, ăn rất ngon.”



Diệp Ly thỏa mãn gật đầu, tài nấu nướng của nàng cũng không tốt,

nhưng nấu chút thức ăn và nấu chút cháo còn không làm khó được nàng.

Những thứ cháo thịt gà này nấu suốt một canh giờ, chính nàng cũng nếm

thử, mùi vị quả thật còn có thể chấp nhận được.



“A Ly có cái gì muốn nói với ta không?” Nhìn ánh mắt Diệp Ly không

nháy không chớp nhìn mình chằm chằm, Mặc Tu Nghiêu đặt chén trong tay

xuống hỏi.



Diệp Ly nhận lấy chén lại vì hắn bới thêm một chén nữa đưa tới, vừa

nói: “Cá nhân ta luôn luôn cho rằng dù có chuyện gì một người mạnh mẽ cố gắng chống đỡ là không thể được, cũng không phải là đạo lý chung sống

giữa phu thê nên có. Vương gia cảm thấy thế nào?”



Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhận lấy cái chén nàng nhét tới, than nhẹ

một tiếng nói: “Nàng biết….. A Ly, đó cũng không phải bởi vì nàng…. Nàng cũng biết, độc trên người ta tạm thời giải không được, sớm muộn gì đều

phải đi đến một bước này.”



“Chuyện có phải hay không bởi vì ta thì cũng đã như vậy, không phải

sao? Ta nói chính là… Vương gia chàng tự mình một người nhốt tại trong

phòng không sợ nhất thời chịu không được giết chết mình?” Diệp Ly nhướng mày hỏi.



“Ta không biết.” Mặc Tu Nghiêu nói, “Ta sẽ không chết. Phượng Hoàng

thảo không cần mạng của ta. Trầm tiên sinh cũng đã nói, cái này sẽ chỉ

làm ta có chút thống khổ mà thôi.”



Chỉ là có chút thống khổ mà thôi….. Diệp Ly không nhịn được muốn cạy mở đầu hắn ra xem một chút bên trong là cái gì.



“A Ly, nàng biết đây đã là tình huống tốt nhất trước mắt. Nếu như

Trầm tiên sinh không thể mang về Phượng Hoàng thảo…….” Như vậy hắn sẽ

đến không kịp trợ giúp Vĩnh Lâm, Toái Tuyết Quan bị công phá, người Nam

Chiếu tiến vào. A Ly……



“Sau này ta giúp chàng.” Diệp Ly thản nhiên nói.



“….. Được.”