Thịnh Thế Đích Phi

Chương 95 : Bình Khấu Đại tướng quân

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Theresa



Beta: Sakura



Tiểu viện, dưới cây đại thụ, Mặc Tu Nghiêu dựa vào cây nhàn nhã ngồi, ánh mắt ôn hòa, ấm áp rơi vào trên người nữ tử yểu điệu, thân thủ lăng lệ (bén nhọn, mạnh mẽ) trong hoa viên. Một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh ở trong tay Diệp Ly lúc ẩn lúc hiện, chỉ thấy thân thể nàng nhanh nhẹn ở giữa mấy tượng hình nhân gỗ với các loại tư thế được đặt cố định xuyên qua, nhưng chỉ trong chốc lát trên hình nhân gỗ, ở những chỗ trí mạng hoặc ở cổ hoặc ở ngực đều xuất hiện vết thương rõ ràng. Diệp Ly thực hiện động tác cũng không có quá nhiều động tác đẹp để thưởng thức, ngược lại tràn đầy sát ý lạnh thấu xương. Nhưng nhìn khắp nơi trong viện, ở bên trong mắt mỗi người, lại càng thêm có sức hấp dẫn hơn so với bất kỳ vũ đạo nào trên cõi đời này.



Ám vệ núp trong bóng tối đều không khỏi âm thầm lau cổ của mình, tự đánh giá xem mình có thể tránh thoát chủy thủ trong tay Vương phi hay không.



Phượng Chi Dao khó có được trong lúc rảnh rỗi cũng xuất hiện, nhưng giống như mọi người, cả người cứng ngắc, không nhịn được liếc trộm Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở dưới tàng cây, thần sắc bình tĩnh thậm chí có thể nói là ôn nhu. Trong lòng oán thầm: tại làm sao ở bên trong nhiều đích nữ đại gia khuê tú, Vương gia có thể chọn một Vương phi hung tàn như vậy, Hoàng thượng a, ánh mắt của ngươi kém nhiều lắm. Lê Vương ban đầu từ hôn là hành động đúng, nếu không hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Vương phi đánh chết.



Diệp Ly thu hồi chủy thủ trong tay, nhíu nhíu mày, rõ ràng là có chút không vừa ý. Xoay người lại đi tới chỗ Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở dưới tàng cây.



“A Ly, mặc dù nội lực kém một chút, nhưng công phu cận chiến có thể được tính là vô cùng tốt.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu mỉm cười nói. Nhưng nội lực cũng không phải là nhất thời nửa khắc có thể bù đắp được. Lấy thân phận A Ly, cao thủ chân chính cần nàng phải xuất thủ cũng không nhiều. Ít nhất thân thủ Diệp Ly hiện tại đã vượt xa ngoài dự liệu của Mặc Tu Nghiêu.



Diệp Ly khẽ gật đầu, nhíu mày nói: “Nội lực quá kém đúng là nhược điểm, ta sẽ nghĩ biện pháp khác. Về phần gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh… trở về ta lại tiếp tục suy nghĩ một chút.”



Phượng Chi Dao có chút hoảng sợ nhìn nàng, “Vương Phi, người không phải là nói cho ta biết, lấy công lực của ngươi còn có thể nghĩ biện pháp đối phó cao thủ nội công tuyệt đỉnh sao?”



Diệp Ly chống cằm nói: “Điều đó phải xem là cao tới trình độ nào. Nếu như một chưởng có thể làm nổ tung phòng ốc cách xa hơn mười trượng mà nói…, vậy cũng có thể có chút khó khăn.”



Phượng Chi Dao nhìn trời liếc mắt, “Người nào trông thấy cái loại cao thủ nghịch thiên này? Căn bản không thể nào có cái loại trình độ này có được hay không?” Nàng cho rằng nội lực là cái gì? Một chưởng có thể đánh gãy một cây đại thụ xù xì ở cửa vườn đã là nội lực vô cùng cao thâm, còn đánh nát phòng ốc cách xa hơn mười trượng?



Diệp Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy không có loại năng lực như thế tồn tại.”



Phượng Chi Dao hiếu kỳ nói: “Vương Phi muốn làm sao đối phó cao thủ tuyệt đỉnh?”



Diệp Ly nháy mắt một cái, bình tĩnh nói: “Lấy thực lực của bản thân ta… Đối phó với cao thủ như Vương gia có thể có chút khó khăn. Nhưng, toàn thân trở lui ra là không có vấn đề gì.” Đang khi nói chuyện, Diệp Ly nhịn không được đi đánh giá Mặc Tu Nghiêu. Thân là một người tàn tật gần mười năm, cho dù võ công cùng với thân thủ Mặc Tu Nghiêu không lùi bước, ít nhất cũng có thể dừng lại ở thời điểm mười bảy mười tám tuổi. Nhưng mấy ngày qua nàng đã phát hiện, võ công của Mặc Tu Nghiêu vẫn sâu không lường được. Ít nhất chống lại chính hắn không có nửa điểm phần thắng . Điều này làm cho luôn luôn khá tự tin với thân thủ mình, Diệp Ly có chút cảm giác chán nản.



Phượng Chi Dao đã không biết nên bày ra cái vẻ mặt gì. Vẻ mặt của ngươi chán nản, tiếc nuối như thế là chuyện gì xảy ra? Ngươi cho rằng người có thể từ trước mặt Vương gia toàn thân trở lui ra có rất nhiều sao?



“Nếu là như vậy, thân thủ Vương Phi như vậy quá đủ rồi. Dù sao… Trong thiên hạ hiện nay võ công có thể cùng Vương gia đánh đồng không vượt qua ba người.” Phượng Chi Dao nói.



“Ba người?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.



Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi nói: “Diêm vương các Đại Các chủ Lăng Thiết Hàn, Tây Lăng Trấn Nam Vương, còn có cao thủ đệ nhất Đại Sở chúng ta Mộc Kình Thương. Nhưng Trấn Nam Vương năm đó ở trên chiến trường mất một cánh tay, công phu có thể có điểm lùi bước cũng không nhất định. Có điều mấy người này hẳn là cũng sẽ không xuất thủ với Vương phi, cho nên không cần lo lắng.”



Diệp Ly liếc hắn một cái nói: “Ta không có chứng vọng tưởng bị hại, tăng lên thực lực của mình cùng có người sẽ đối ta động thủ hay không không có quan hệ.”



Phượng Chi Dao không nhịn được lau một mồ hôi, ngươi còn muốn tăng thực lực lên?



“Cần gì, trực tiếp kêu người ta đi làm là được, cần người cũng có thể trực tiếp ở trong ám vệ cùng với Hắc Vân Kỵ điều động.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói, nếu tương lai nhất định sẽ không yên bình, hắn cũng không phản đối A Ly dùng bất kỳ thủ đoạn nào để gia tăng thực lực bản thân. Cho dù chỉ là vì tự vệ cũng tốt, nhiều một phần thực lực là hơn một phần an toàn bảo đảm.



Phượng Chi Dao có chút kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, âm thầm nhướng mày. Xem ra Vương gia quả thậtvô cùng coi trọng vị Vương phi này, ít nhất cho Vương phi quyền hạn có thể nói là không có ai có trừ Định Quốc Vương phi đời thứ nhất đứng đầu trong Lịch đại Định Vương phi ra. Không, có lẽ cũng không hề kém Định Vương phi đời thứ nhất chút nào, bởi vì Vương gia cơ hồ là ngầm đồng ý cho Vương phi có quyền sở hữu hữu hạn đối với Hắc Vân Kỵ.



“Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi. Mộ Dung tướng quân cầu kiến, còn có… Viện quân của triều đình đến.” Thị vệ đóng ở cửa viện bẩm báo.



Phượng Chi Dao nhướn mày, “Tới không chậm, là vị tướng quân nào lĩnh quân?”




Vân Đình đương nhiên nói: “Hắc Vân Kỵ là tinh duệ trong tinh duệ, nếu là tinh nhuệ tự nhiên là số ít.”



Diệp Ly gật đầu nói: “Không sai, Hắc Vân Kỵ đích xác là tinh duệ trong tinh duệ. Nhưng là… Cũng bởi vì là tinh nhuệ, là con số nhỏ. Tất cả tại trong trận chiến lớn và quan trọng chính thức xảy ra, được trọng dụng vĩnh viễn không phải là Hắc Vân Kỵ.”



“Sao?” Vân Đình không giải thích được, bọn họ từ nhỏ đến lớn nghe được chuyện xưa chỉ có Hắc Vân Kỵ như thế nào lập nên kỳ công, như thế nào ngăn cơn sóng dữ. Vì sao lại không giống như Vương Phi giảng giải?



Diệp Ly mỉm cười nói: “Hai quân tranh nhau là vì cái gì?”



“Công thành chiếm đất.”



“Đúng, Hắc Vân Kỵ có thể ngàn dặm tập kích bất ngờ, có thể mai phục trảm thủ (chém đầu), nhiệm vụ rất nhiều binh lính bình thường không cách nào hoàn thành, bọn họ cũng có thể hoàn thành. Nhưng là… Bọn họ không có cách nào một mình công thành, cũng không cách nào một mình thủ thành. Cho nên, bọn họ thật ra có tác dụng là xuất hiện để làm phụ trợ cho quân đội.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.



“Phụ trợ?”



“Phụ trợ rất trọng yếu, ở những nguy hiểm, bọn họ phải một lá bài chủ chốt thích hợp tốt nhất, có thể xuất hiện ở nhưng chỗ không có khả năng xuất hiện. Nhưng bình thường, bọn họ lại chỉ có thể lặng lẽ ăn núp, không có tiếng tăm gì. Vân Giáo Úy, ngươi có từng nghe nói qua Hắc Vân Kỵ có danh tướng không?”



Vân Đình lắc đầu, tất cả mọi người biết Hắc Vân Kỵ lợi hại, nhưng là tướng lãnh Hắc Vân Kỵ còn chưa có, cũng không có tiếng tăm gì. Mặc dù Hắc Vân Kỵ không nhiều lắm nhưng có mấy vạn người, mặc dù có Định Vương tự mình khống chế nhưng lại không thể nào mọi chuyện đều có Định Vương tự mình an bài. Song, từ ngày Hắc Vân Kỵ thành lập, tựa hồ cũng chỉ có một cái tên này, một cái tên Hắc Vân Kỵ liền đại biểu cho tất cả mọi người. Trong lịch sử Đại Sở chưa từng xuất hiện bất kỳ một cái tên họ thật của tướng lãnh Hắc Vân Kỵ nào.



Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Ta thấy Vân Giáo Úy tính tình hào sảng, cũng là người có lòng mang chí lớn. Hơn nữa mới hai mươi đã có chiến công như thế, thì tiền đồ tương lai tất bất khả hạn lượng (không đo đếm được). Nếu thật sự trở thành một Hắc Vân Kỵ bình thường, chỉ sợ ngược lại sẽ lầm lỡ chí hướng của Vân Giáo Úy.” Hắc Vân Kỵ là lợi kiếm chân chính của Định Quốc Vương phủ. Kiếm không cần quá nhiều ý chí, Định Vương hướng tới nơi nào thì nơi đó chính là ý chí của bọn họ. Thật ra thì cùng bộ đội đặc chủng nàng kiếp trước có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, tính cách Vân Đình như vậy cho dù thật tiến vào, nếu không có kinh nghiệm một phen tôi luyện, tương lai nhất định sẽ hối hận.



Vân Đình quả nhiên mặt đỏ lên, có chút lo lắng nói: “Vương phi, ta……”



Diệp Ly giơ tay lên ngăn cản hắn, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi không cần phải gấp, ta cũng không phải nói ngươi có cái gì không tốt, chẳng qua là hi vọng ngươi nghĩ cho kỹ, chí hướng của ngươi rốt cuộc là làm một tướng quân hoành đao phóng ngựa, tiếu ngạo chiến trường, hay là làm một thanh kiếm ẩn phục ở chỗ tối, chọn cơ hội đâm sau lưng.”



Vân Đình trầm mặc, Vương phi nói những thứ này, hắn quả thật chưa từng có suy nghĩ quá. Khó trách thời điểm tự mình muốn tới cầu xin Vương phi, Hạ Thù cũng không có ủng hộ hoặc khích lệ như ngày thường, chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn ra mình cũng không thích hợp làm Hắc Vân Kỵ. Nhưng là… Vân Đình có chút mờ mịt nhìn cô gái thân thiết ưu nhã trước mắt, vẫn còn một lòng sùng bái cường giả, mà Định Vương và Định Vương phi không thể nghi ngờ cũng là cường giả. Hắn biết mình thật lòng muốn đi theo bọn họ.



“Đây là thế nào, A Ly?” Mặc Tu Nghiêu chậm rãi bước vào, nhìn thoáng qua vẻ mặt quấn quýt của Vân Đình, hỏi.



Diệp Ly cười nhạt một tiếng, nói lại chuyện mới vừa rồi với hắn một lần. Mặc Tu Nghiêu xoay người lại đánh giá Vân Đình một hồi, Vân Đình bị hắn ngó chừng nhất thời có chút bất an lại như cũ cố gắng giữ vững thong dong trấn định.



” Mộ Dung tướng quân nói như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi, từ thân phận thủ hạ Mộ Dung Thận trên người, muốn đi, khẳng định không thể không thông báo một tiếng.



Trong lòng Vân Đình vừa hốt hoảng, vội vàng nói: ” Tướng quân Mộ Dung nói chỉ cần Vương gia và Vương phi đồng ý là có thể.”



Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngươi không thích hợp gia nhập Hắc Vân Kỵ.” đáy lòng Vân Đình nhất thời một trận mất mát, lại có chút ít ý tứ ngũ vị tạp trần. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu tiếp tục nói: “Nhưng nếu như ngươi nguyện ý, trước tiên có thể đi theo A Ly.”



Vân Đình và Diệp Ly đồng thời nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không giải thích được, nhướng mày. Đi theo nàng làm cái gì? Thu Giáo Úy làm thị vệ, Vân Đình chỉ sợ còn chưa hẳn là đối thủ của nàng.



Mặc Tu Nghiêu nói: “Bên cạnh nàng không có người có thể sử dụng, bốn ám vệ kia, nếu bàn về điều binh khiển tướng thì còn kém xa lắm. Ta để cho Tần Phong đi theo nàng, cộng thêm Vân Đình. Mặc dù còn hơi nông nổi, nhìn ý tứ Mộ Dung tướng quân, cũng là muốn đào tạo người tài. Nếu có thể huấn luyện thêm một chút lại điều hắn vào Mặc gia quân.”



Diệp Ly cũng không sao cả, nhưng trong lòng Vân Đình thì khó nén khiếp sợ. Nghe ý tứ Định Vương hẳn là để Vương phi bồi dưỡng thân tín có thể sử dụng, Định Vương phi tương lai không chỉ có thể điều động Hắc Vân Kỵ, thậm chí còn có thể nắm giữ vài chục vạn Mặc gia quân, “Đa tạ vương gia, mạt tướng nguyện ý đi theo Vương Phi!” Vân Đình lúc này đáp.



Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đã như vậy, ngươi đi từ giã tướng quân Mộ Dung đi. Sau nửa canh giờ theo quân lên đường.”



“Dạ!