Thịnh Thế Trà Hương
Chương 95 : Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Trang Tín Ngạn đứng lên thi lễ với Tạ Đình Quân, hắn quay đầu nhìn Hải Phú liếc mắt một cái, Hải Phú hiểu ý tiến lên từng bước, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hải Phú kính chào Tạ công tử, chúc Tạ công tử năm mới tốt lành.”
Tạ Đình Quân chỉ vào hắn ha ha nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt ngạo khí: “Lời này, ta thật sự thích!”
Hải Phú vừa cười vừa nói: “Công tử nhà ta hôm nay đăng môn bái phỏng, thứ nhất là muốn chúc mừng năm mới Tạ công tử, thứ nhì là có chuyện muốn thỉnh giáo Tạ công tử.”
“Chuyện gì a?” Tạ Đình Quân cười cười, lại hướng Trang Tín Ngạn ra hiệu mời, “Trang công tử mời ngồi mời ngồi.”
“Trang” công tử… Dòng họ này thật sự rất thích hợp với vị Đại thiếu gia này a …
Tần Thiên mím miệng cười trộm, lại nghe thấy Tạ công tử nói: “Tần Thiên, lại gặp mặt rồi, lần trước thương thế ngươi có vấn đề gì không?”
Tần Thiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tạ Đình Quân đang ngồi ở đối diện nhìn mình cười, hai mắt thâm thúy, như nước giếng, sâu không lường được.
Tuy rằng biết rõ không thể cùng hắn quá mức tiếp cận, nhưng đối phương chủ động hỏi, không trả lời có vẻ không lễ phép, Tần Thiên đành phải tiến lên một bước, vén áo thi lễ, cười nói: “Đa tạ Tạ công tử quan tâm, thương thế của Tần Thiên đã bình phục.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Đình Quân đứng lên, đến gần hai bước, từ trong lòng lấy ra hai cái hồng bao, “Hôm nay còn chưa đến mười lăm, ta cũng không thể không phát hồng bao a.” Nói xong đi trước đến bên cạnh Hải Phú, đưa cho Hải Phú một cái, Hải Phú cười nhận lấy, nói cảm tạ. Tạ Đình Quân lại xoay người đưa một cái cho Tần Thiên, Tần Thiên thấy Hải Phú nhận, cũng cầm lấy, “Đa tạ Tạ công tử.”
“Tần Thiên cần gì khách khí với ta?” Tạ công tử đứng cách Tần Thiên không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, thanh âm hùng hậu trầm thấp.
Tần Thiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng xoay người, lui về, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt bình tĩnh đang uống trà, Tần Thiên đi đến đứng phía sau hắn.
Tạ công tử một lần nữa trở lại chỗ ngồi, cười nói: “Không biết Trang công tử hôm nay đến có gì chỉ giáo?”
“Trà Hành hiện tại cũng không có việc gì, trà xuân cùng trà dẫn cũng chưa quyết định được.” Đại phu nhân thản nhiên cười nói.
“Phu nhân đừng lo lắng, đợi Đại thiếu gia nghiên cứu cách sao chế giống trà mới, mọi việc sẽ có biến chuyển tốt.”
Đại phu nhân lôi kéo tay nàng, cười nói: “Tần Thiên, lần này đi, ngươi phải chiếu cố Đại thiếu gia thật tốt. Nếu Tín Ngạn thật sự thành công, phu nhân sẽ coi như ngươi có công lớn nhất, đến lúc đó sẽ thưởng lớn!” Đại phu nhân nhìn nàng ý vị thâm trường nói.
Tần Thiên nhãn tình sáng lên, tận dụng thời cơ.
“Phu nhân, phần thưởng này bản thân Tần Thiên có thể nói ra ý muốn không?”
Đại phu nhân giật mình, cười nói: “Ngươi muốn thưởng gì?”
Tần Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ sự việc thành công rồi nói sau có vẻ sẽ tốt hơn, “Chờ sự thành rồi Tần Thiên sẽ nói sau, Tần Thiên cũng không phải người có lòng tham!” Nàng sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm, để Đại phu nhân yên tâm.
“Tốt lắm, đến lúc đó nói sau, tóm lại, phu nhân tuyệt không bạc đãi ngươi.” Đại phu nhân cũng không để ở trong lòng, bởi vì bà cảm thấy, bà thưởng cho Tần Thiên, nhất định so với suy nghĩ của Tần Thiên sẽ còn lớn hơn, nhiều hơn, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của nàng.
Đợi cho Tần Thiên sau khi rời khỏi, Nguyệt Nương đi đến, thật cẩn thận nâng Đại phu nhân dậy: “Phu nhân, chuyện về mắt thật sự không nói với Đại thiếu gia bọn họ?”
“Có gì đâu mà nói, ” Đại phu nhân sắc mặt bình tĩnh, “Ta cũng không mù. Không chỉ bọn hắn, ai cũng đều không thể nói. Phải cố gắng chờ đến khi Tín Ngạn thắng lợi trở về. Lần này mà không được, có lẽ thật sự chỉ có thể chấm dứt Trà Hành …”
Đại phu nhân cười nhẹ