Thịnh Thế Trà Hương
Chương 96 : Mặc quần áo cho Đại thiếu gia
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tại Minh huyện gần Minh Kính hồ có một ngọn Động Đình sơn. Phía đông của Động Đình Sơn trông tựa như một chiếc thuyền to bị lật úp dựa vào vào Minh Kính hồ. Phía tây của Động Đình sơn là một núi nhỏ sừng sững trong hồ lớn. Mà giống trà “Dọa sát nhân hương” sinh trưởng tại khu vực Động Đình này.
Cũng là mục đích mà Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đến đây.
Từ Dương Thành đến Động Đình sơn theo đường lớn đại khái mất hai ngày lộ trình, nhưng nếu cưỡi ngựa đi đường tắt thì chỉ mất có nửa ngày mà thôi.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xe ngựa đi đường lớn đến Minh huyện, Hải Phú là xa phu, ngồi ở bên ngoài.
Dọc theo đường đi, Tần Thiên ngồi ở một bên, từ cửa kính xe thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài, lại cảm giác được ánh mắt quái dị của Trang Tín Ngạn bên cạnh, cảm giác này thật giống như hắn nắm giữ một bí mật gì đó mà nàng không biết, một người vụng trộm nhìn, một người vụng trộm liếc. Lúc nàng nhìn qua, hắn lại quay đầu đi, nhìn về phía bên ngoài, khóe miệng hơi mím có chút giống như vô ý cười. Lúc này Trang Tín Ngạn cũng không giống lúc vì Trà Hành lo lắng mà gương mặt lãnh trầm, ngưng trọng, hiện giờ lại có vẻ mặt thanh niên đơn thuần cùng phấn chấn.
Nhưng biến hóa này lại khiến Tần Thiên trong lòng sợ hãi, khác thường tất có điều kỳ dị a…
Lúc này, thanh âm của Hải Phú truyền tới.
“Tần Thiên, ngươi hỏi thiếu gia, hiện tại đã là buổi trưa có muốn nghỉ ngơi ăn chút gì, rồi mới đi tiếp hay không?”
Tần Thiên đem ý Hải Phú truyền đạt cho Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn gật gật đầu.
Hải Phú dừng xe ngựa ở ven đường. Tần Thiên lấy từ trong túi ra lương khô, nước, thịt khô, tùng bánh, hoa quả linh tinh, lấy chút thịt, lương khô và nước đưa cho Hải Phú, tùng bánh đưa cho Trang Tín Ngạn.
Tùng bánh là điểm tâm cực kỳ tinh xảo, cũng là thứ Trang Tín Ngạn thích nhất, số lượng mang theo có hạn, cho nên Tần Thiên chỉ biết nhìn mà nuốt nước miếng, cũng đành để dành cho một mình Trang Tín Ngạn ăn.
Ai ngờ, Trang Tín Ngạn khoát tay, chỉ vào lương khô trong tay nàng.
“Thiếu gia muốn ăn lương khô sao? Không phải luôn ngại nó thô ráp, không thích ăn sao?” Tần Thiên nhìn lương khô cầm trong tay đang định ăn, nhất thời có chút không rõ.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Trang Tín Ngạn theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng, vì thế tư thế… vô cùng ái muội …
Bởi vì đai lưng chưa thắt xong, miên bào mở ra, một bên mặt của Tần Thiên dán vào trên ngực hắn, chỉ cách một tầng trung y mỏng manh, nhiệt độ cơ thể hắn xuyên thấu qua trung y từng đợt truyền đến trên mặt nàng, như lửa nóng hừng hực, khiến cho hai má nàng cũng bị hun nóng.
Ngực hắn rộng rãi mà rắn chắc, trong lồng ngực dường như có thanh âm ầm vang, lại giống như có người ở bên trong điên cuồng đánh một hồi trống.
“Thùng thùng thùng” “Thùng thùng thùng” thanh âm mạnh mẽ mà hữu lực, giống như lực rung động, chấn đắc khiến nàng ngay cả hô hấp cũng có chút không thông.
Nàng theo bản năng đã muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới hai tay của hắn lại đặt lên lưng của nàng, không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, lại cảm giác thấy thân thể hắn, giống như đang bị đông cứng lại vậy.
Xong rồi, Tần Thiên âm thầm kêu khổ, cái cảm giác này thật không tự nhiên, Đại thiếu gia sẽ lại nhăn mặt với nàng đây …
Nàng lại dùng lực đẩy, lúc này mới đẩy được hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy vẻ mặt hắn phức tạp khó phân biệt, môi mím, mặt cứng đờ, không biết là tức giận hay là phẫn nộ. Hắn cứ đứng như vậy một lúc, thẳng đến khi Hải Phú đập cửa bên ngoài, mới hồi phục tinh thần. Hắn cúi xuống nhặt đai lưng lên, rồi lại đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhanh tay tiếp nhận, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt hắn một chút, thấy hắn đã hồi phục thành bản mặt lạnh lùng như mọi khi, không có một tia biểu tình. Hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, cũng không liếc nhìn nàng một cái, dường như không hề để ý chuyện phát sinh vừa rồi.
Không tức giận sao? Bởi vì mình là nha hoàn thông phòng của hắn, cho nên có thể chấp nhận được? Cũng đúng, lần trước hắn còn cầm tay của mình …
Bên ngoài Hải Phú lại thúc giục hai tiếng, Tần Thiên bước lên phía trước, có lẽ là do có người thúc giục, lúc này đây động tác thuận lợi hơn rất nhiều, lập tức đã đem đai lưng thắt xong. Tần Thiên lại giúp hắn đep ngọc bội, mặc ngoại bào, sửa sang cẩn thận lại một lần nữa. Cuối cùng thời điểm chải đầu cho hắn, Tần Thiên phát hiện lỗ tai hắn một mảnh đỏ bừng, đặc biệt là ở vành tai, đỏ đến mức dường như sắp chảy máu vậy, khiến màu da trắng trong như ngọc của hắn giống như được ánh nắng chiều chiếu vào tô hồng.
Nhưng trong gương đồng hắn vẫn như cũ là bộ dáng bình tĩnh, nghiêm trang đông lạnh kia.
Tần Thiên không nhịn được cúi đầu, hé miệng cười cười.
Tiểu tử này, là thẹn thùng sao? Còn giả bộ nữa …