Thịnh Thế Trà Hương

Chương 98 : Ngọt ngào

Ngày đăng: 00:23 22/04/20






Mọi người nâng đỡ lão bá vào phòng, Tần Thiên cũng đi theo. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong nhà lão bá trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng lộ ra phong độ của người trí thức, ví dụ như trên tường có treo tranh chữ, vài chỗ lại thấy mấy quyển sách, trên án thư có giấy, bút lông và nghiên mực.

Nhưng trừ mấy thứ đó ra, còn lại cũng không có gì khác lạ, trong phòng cũng chỉ có một người đã khá lớn tuổi hầu hạ.

Có lẽ là một người đọc sách nghèo, có lẽ bởi vì cả đời không thi được công danh, cho nên lúc về già hồi hương làm nghề nông. Xem ra chế độ khoa cử ở cổ đại cũng rất khó khăn, nhân vật trong tiểu thuyết chỉ cần khảo thí công danh nhất định sẽ trúngTrạng Nguyên, đơn giản giống như ăn cơm vậy, kỳ thật đề tên bảng vàng, chỉ được một vài người, mà số người thi rớt lại càng nhiều hơn gấp trăm ngàn lần a.

Đang nghĩ ngợi, Hải Phú và mấy nông phu đã nâng lão bá đến giường, một gã nông dân không cẩn thận đụng vào chân bị thương của lão bá, lão bá đau quá kêu một tiếng.

Tần Thiên thấy lão bá có vẻ rất đau, liền hỏi: “Lão bá, lão có muốn thỉnh đại phu không.”

“Ở thôn này không có đại phu, phải lên trấn trên mới có!” Một nông phu trả lời.

“Không cần…” Lão bá khoát tay: “Lão phu cũng biết một chút y lý, tuy rằng chưa đủ tư cách trở thành đại phu, nhưng trị một chút ngoại thương cũng đủ rồi!” Lại nói: “Hôm nay thật sự cảm tạ các vị nhiệt tâm, lão phu không có gì để báo đáp…” Nói xong bảo người của lão lấy ra một rổ trứng gà, đưa cho các nông phu. Các nông phu cũng không khách khí, mỗi người lấy hai quả, cười hì hì nói lời cảm tạ. Hải Phú cũng cầm hai quả trứng gà.

Tần Thiên thấy trong nhà lão bá căn bản không còn gì đáng giá, biết sống qua ngày cũng gian khổ, trước khi rời đi, liền cầm hai quả trứng Hải Phú đã lấy, lại đặt lên trên bàn nhà lão, sau đó mới đi về.

Ba người về nhà, chạy nhanh thay ra quần áo ướt sũng. Tần Thiên và Hải Phú hai người không có vấn đề gì, tuy rằng mắc mưa nhưng vẫn khỏe mạnh, không bị cảm lạnh. Nhưng Trang Tín Ngạn bởi vì lúc trước đã quá mức mệt mỏi, sau lại cởi ngoại bào ra dầm mưa một lúc, sau khi về nhà thì bị đau đầu, nhưng sợ Tần Thiên chê cười hắn thân thể yếu đuối, lại không lên tiếng, không nghĩ tới đến lúc tối muộn, thân người bị sốt cao.

Mới đầu Tần Thiên không chú ý, bởi vì thời điểm hai người đi ngủ Trang Tín Ngạn chưa có điều gì khác lạ. Nhưng buổi tối lúc Tần Thiên đi tiểu đêm thấy chăn của Trang Tín Ngạn rơi xuống, Tần Thiên vội nhặt lên, không cẩn thận chạm vào mặt hắn, giật mình, vội vàng sờ lên đầu hắn, đúng là toàn thân nóng hừng hực. Tần Thiên kinh hãi, vội vàng gọi Hải Phú.

Hải Phú cũng hoảng, “Nhất định là ban ngày mắc mưa bị nhiễm lạnh rồi! Người nóng như vậy, cũng không phải là chuyện nhỏ, ta đi tìm đại phu.”

Tần Thiên nghĩ nghĩ ngăn trở hắn: “Hiện tại là nửa đêm, cách trấn trên xa như vậy, chỉ sợ có đi cũng sẽ bị chậm trễ. Ta đi tìm lão bá ban ngày, hắn biết một ít y thuật, trong nhà cũng có ít dược, chỉ là cảm mạo nhất định không làm khó được hắn.”
Chu bá khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cao lớn, cười rộ lên ánh mắt mị mị, bộ dáng rất vui vẻ.

“Sao thế này, ta cũng có a!”

Tần Thiên cười: “Có, đều có, ai cũng có phần!”

Chu bá cười uống một ngụm, lập tức khen: “Rất thơm, so với ta làm còn ngon hơn nhiều!”

Tần Thiên cười cười, nhớ lại, ngày đó sau khi Trang Tín Ngạn khỏi bệnh, nàng hướng Tống lão bá nói lời cảm tạ, đúng lúc thấy bọn họ đang dùng cơm trưa, đồ ăn trên bàn, các món trông vô cùng thê thảm, rất khó ăn. Tần Thiên biết nhất định do gia cảnh nhà bọn họ không dư dả, dù sao Trang phủ cũng có tiền, về phương diện thức ăn Trang Tín Ngạn vốn không quản thúc nàng, vì thế nàng mỗi ngày nấu cơm đều làm một phần đưa tới cho bọn họ, cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.

Bên kia Tống lão bá cũng uống xong, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

“Tống lão bá, sao không thấy người nhà của lão, còn có nương tử của lão đâu?” Tần Thiên tò mò hỏi, mỗi lần đến đều chỉ thấy hai người.

“Bá bá ngươi cả đời này không có phúc khí như vậy, vốn có một nữ nhi, sau bị bệnh mà mất rồi.” Tống lão bá nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt ảm đạm.

“Tống lão bá, người đừng quá thương tâm, Tống tỷ tỷ có thể trở thành nữ nhi của người nhất định rất hạnh phúc.” Tần Thiên an ủi, trải qua vài lần tiếp xúc, Tần Thiên phát hiện Tống lão bá là một lão nhân rất cơ trí lại rất tình cảm.

Tống lão bá lắc đầu, “Ta trước kia quá bận rộn, cũng không có thời gian chăm sóc nó, thời điểm muốn chiếu cố, thì nó lại bị bệnh, không được bao lâu thì đi.” Mấy câu ngắn ngủn nhưng lại nói hết cõi lòng chua xót của lão bá.

Hắn vốn cũng không thích ở trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc, nhưng nha đầu này đem lại cho người ta một cảm giác ấm áp, kìm lòng không được mà tín nhiệm và tin cậy nàng, khiến người ta không nhịn được sẽ nói ra cảm xúc chân thực.