Thịnh Thế Trà Hương
Chương 99 : Sao ngươi lại tới đây?
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Trong cuộc sống luôn có nhiều bi hoan ly biệt mà con người không thể điều khiển, lúc gặp phải chỉ có thể bị động, trong lòng chua xót khổ sở, nếu chưa từng trải qua, sẽ không thể cảm thụ nỗi đau của người khác.
Tần Thiên nhìn Tống lão bá ở trước mặt, gương mặt gầy gầy, khuôn mặt vốn hòa nhã lúc này lại mang theo đau buồn. Tần Thiên nhớ tới thân thế của mình, trong lòng cũng đau xót, nhưng cũng không được bao lâu, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tống bá bá, ta nghe nói người sau khi chết sẽ đến một thế giới khác, nói không chừng Tống tỷ tỷ đã đến thế giới đó, bắt đầu một cuộc sống mới, nàng có lẽ ở thế giới đó cũng nhớ tới người, nàng suy nghĩ, ta đi rồi về sau phụ thân có khổ sở hay không, có biết tự chăm sóc bản thân cho thật tốt hay không, có ăn ngon, ngủ yên hay không?”
Tần Thiên nhìn hắn cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ nàng nhất định rất muốn nói với lão, nàng ở cái thế giới kia sống rất tốt, lão đừng vì nàng lo lắng.”
Ai nói không phải vậy chứ? Nàng có thể xuyên qua đến đây, ai biết Tống tỷ tỷ sau khi chết có xuyên qua đến một thế giới khác hay không chứ…
Tống lão bá quay đầu nhìn Tần Thiên, hai mắt đục ngầu có chút ướt át, một lát sau, cười cười, hòa ái nói: “Lão phu đã nghe qua đủ lời an ủi, nhưng cũng chỉ có lời an ủi của tiểu cô nương ngươi là tinh quái nhất mà thôi!”
“Đó không phải an ủi, ta nói sự thật mà.”
“Được, được… Lão phu tin ngươi” Tống lão bá nhìn Tần Thiên, trong mắt ẩn ngấn lệ, rồi hỏi lại như khẳng định: “‘Thật sự có một thế giới khác sao?”
Tần Thiên rất trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, Tống tỷ tỷ ở thế giới kia nhất định cũng rất tưởng niệm lão, lo lắng cho lão. Tống bá bá coi như nàng đã gả chồng xa, tuy rằng không nhìn thấy nàng, nhưng lão nhất định phải tin tưởng, nàng hiện tại sống hạnh phúc khoái hoạt!”
Tống lão thất thần một lúc, sau đó thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Tần Thiên nở nụ cười, thần sắc càng nhu hòa, “Tiểu cô nương, cám ơn ngươi.”
Chu bá đứng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt. Lão gia vì tiểu thư mất mà chết tâm mười mấy năm, cũng đã tự trách mười mấy năm, một mình tìm nơi ẩn cư sống qua ngày, hy vọng những lời này của tiểu cô nương thật sự có thể giúp lão gia buông xuống khúc mắc trong lòng.
Sau khi Tống lão bá uống canh xong, lại hỏi Tần Thiên, “Công tử nhà ngươi lại lên núi?”
Trải qua vài lần tiếp xúc, Tống lão đã biết quan hệ giữa Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, cũng biết mục đích bọn họ tới nơi đây.
***
Bên kia, Trang Tín Ngạn cùng Hải Phú sau khi hái xong lá trà vội vàng xuống núi.
Bởi vì sao chế trà cần nhất là lá trà phải tươi mới, ngày hôm nay ngắt xuống, ngày hôm đó phải sao chế luôn, nếu không sẽ ảnh hưởng phẩm chất của lá trà, cho nên mỗi ngày Hải Phú đều phải lên núi hái lá trà mới.
“Thiếu gia, ta thật không hiểu, người sao cứ phải cùng ta lên núi, nắng to, sơn đạo lại không dễ đi, nhìn người mệt mỏi đầu đầy mồ hôi kìa …” Hải Phú thật sự khó hiểu, việc hái lá trà chỉ cần một mình hắn là đủ rồi, thiếu gia cần gì đi theo tự mình chuốc lấy cực khổ.
Trang Tín Ngạn xem hiểu được ý tứ của hắn, lại không lên tiếng, chỉ cố gắng theo kịp cước bộ của Hải Phú. Hắn thở phì phò, trên lưng quần áo sớm đã bị mồ hôi làm ẩm ướt, gió thổi qua lạnh lẽo, nhưng cũng không thấy khổ sở.
Vì sao? Lúc trước hắn chỉ lo trốn tránh gặp người khác, cả ngày trốn ở trong sân đọc sách tập viết, bình thường không hay bị ốm đau, cho rằng sức khỏe của mình cũng khá tốt, thật không nghĩ tới, vừa xuất môn liền hiện nguyên hình, chỉ là một chuyến leo núi, dầm mưa một lúc đã bệnh nặng như vậy. Đừng nói so sánh với Hải Phú, cho dù là Tần Thiên dường như hắn cũng không bằng.
Bản thân nếu muốn chiếu cố thê nhi, muốn gánh vác trách nhiệm Trà Hành thân thể sao có thể yếu ớt như vậy được! Cần phải rèn luyện, thế nào cũng phải rèn luyện cho thân thể tráng kiện mới được!
Đương nhiên những lời này không thể nói với Hải Phú, nếu để hắn biết, chẳng phải sẽ bị hắn cười đến chết hay sao!
Trang Tín Ngạn ra vẻ không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi.
Hai người rất nhanh đã xuống núi, tiến vào thôn trang, từ rất xa, đã thấy xe ngựa xa hoa đỗ ngay trước cửa.
Hải Phú nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Di? Là ai đến đây?”