Thịnh Thế Trà Hương

Chương 100 : Ngươi phải nghe ta!

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Cửa viện mở toang, đi qua cửa lớn thì thấy ngay hình bóng sau lưng của một gã nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá đang ngồi ở chính giữa phòng đưa lưng ra phía cửa. Tần Thiên đang dâng trà cho nam tử kia, tên nam tử ngẩng đầu không biết nói với nàng câu gì, Tần Thiên khẽ cười, trên khuôn mặt hai má lúm đồng tiền mơ hồ lộ ra.



Trang Tín Ngạn dừng lại cước bộ, sắc mặt trầm trầm. Tuy rằng chỉ là bóng dáng từ phía sau, nhưng hắn đã biết người tới là ai, trừ Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có tâm tư đặc biệt kia, thì còn ai vào đây?



Hai tay chắp sau lưng không khỏi nắm chặt thành quyền.



Có chủ ý với nữ nhân của hắn mà còn trực tiếp đuổi theo tới tận cửa, hừ…



Trang Tín Ngạn ngẩng đầu, môi mím nhanh, nhìn Tạ Đình Quân ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.



Hải Phú ở một bên nhìn sắc mặt chủ tử liền biết hắn hiện tại rất không thoải mái, đối với Tạ Đình Quân tựa như thuốc cao dán lên lưng chính là ghét cay ghét đắng, người này, sao đá đều đá không đi đây?



“Tần Thiên, ai đến vậy?” Hải Phú đề cao thanh âm cố ý hô.



Nghe thấy tiếng, Tần Thiên cùng Tạ Đình Quân đồng thời quay đầu ra.



Tạ Đình Quân nhìn thấy Trang Tín Ngạn, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hỉ, lập tức đứng lên một bên chắp tay, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng đã gặp Trang công tử, Tạ mỗ ở trong thành nghe nói Trang huynh xuất môn trước thời hạn, Tạ mỗ nhớ kỹ đã ước định với Trang huynh, vội vàng chạy đến đây, Trang công tử nhìn thấy Tạ mỗ có kinh hỉ hay không?”



Tạ Đình Quân trong lời nói có nhiều ý nghĩa, nhưng trên mặt lại hân hoan dường như gặp được bằng hữu vậy. Tần Thiên không khỏi thầm than, quả nhiên là một kẻ khéo léo, bốn chữ tiếu lí tàng đao kia dùng để so sánh với hẳn quả thực rất thích hợp.



Hải Phú lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Thiên, liếc mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đến đây lúc nào vậy?”



“Vừa tới, ta cũng đang kỳ quái!” Tần Thiên nhẹ giọng trả lời.
Chờ Tạ Đình Quân đi rồi, Trang Tín Ngạn lập tức hồi phục bình thường, đầu cũng không đau, thân mình cũng không hư nhược. Tần Thiên khóe miệng giật giật, không nghĩ tới hắn có tài năng trở thành diễn viên a…



“Về sau, ngươi không được gặp hắn, không được cùng hắn nói chuyện, không được cười với hắn!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nhấc bút viết xuống những lời này.



Tần Thiên nhìn mà trừng mắt, người này có tâm tư chiếm hữu quá lớn đi, nàng vốn định nói: khắt khe đến vậy sao, ta cho dù là nha hoàn thông phòng của ngươi, nhưng cũng không phải nô lệ của ngươi a!



Nhưng bỗng nhiên nhớ tới, bản thân quả thật là nô lệ của hắn, chuyện này khiến nàng rất buồn bực.



Nàng nghĩ nghĩ, đề bút viết nói: “Ta hứa từ giờ trở đi đến lúc về Trang phủ, ta sẽ không chủ động cùng hắn nói chuyện, sẽ không chủ động đi tìm hắn, nhưng nếu đụng phải hắn, ta cũng sẽ không cố ý né tránh.” Có cần tất yếu như vậy không? Bản thân cũng dường như có loại ám muội gì đó…



Hơn nữa đây là nói về lúc này, về phần sau khi trở lại Trang phủ, nàng có thể chuộc thân, đến lúc đó nàng muốn nói chuyện với ai thì sẽ nói với người đó, hắn không có quyền xen vào!



Trang Tín Ngạn thấy nàng viết xuống những lời này, lại thấy nàng vẻ mặt không tình nguyện, nhất thời trầm xuống.



Hắn bởi vì thân thể có chỗ thiếu hụt, áp lực quá nặng nề, cho nên cảm xúc cũng rất dễ dàng bị kích động, hắn bình tĩnh nhìn tần Thiên, ánh mắt âm trầm khiến Tần Thiên trong lòng phát lạnh. Nhưng yêu cầu bá đạo như vậy, Tần Thiên cũng không muốn đáp ứng. Đáp ứng rồi thì phải thực hiện, nếu nhìn thấy Tạ Đình Quân, chẳng lẽ nàng phải cúi đầu vờ không quen biết.



Rõ ràng không phải là sự thật mà…



“Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi phải nghe ta, ta nói với ngươi như thế nào, ngươi phải làm như thế!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lửa giận bùng nổ, dùng sức viết xuống, cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí làm rách cả giấy.



Nhìn những lời này, Tần Thiên lập tức phát cáu!