Thịnh Thế Trà Hương

Chương 103 : Mưu sát

Ngày đăng: 00:23 22/04/20






Hai người nghiên cứu đến tận trưa, theo thời gian, thay đổi nhiệt độ, thủ pháp nặng nhẹ, cơ hồ từng phương pháp đều thử qua, nhưng kết quả vẫn như cũ. Nhưng vì có lời nói vừa rồi của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn ý chí chiến đấu sục sôi, không hề nhụt chí.

Thật ra Tần Thiên cũng có chút nản lòng, nhưng thấy Trang Tín Ngạn còn tin tưởng như vậy, cũng lên tinh thần, không dám lộ ra vẻ mặt uể oải làm ảnh hưởng đến nỗi lòng của hắn.

Sau khi dùng xong cơm chiều, hai người lại tiếp tục nghiên cứu, hai người mỗi người cầm một bát to, đều thử theo cách riêng của mình, sau đó lại phân tích với nhau.

Lúc này, đang sao thanh một nửa, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên đứng dậy lo lắng tìm kiếm. Tần Thiên nhìn thấy, đi tới, hóa ra chỗ hắn đã hết than, lửa trong bếp lò càng ngày càng nhỏ, lửa nhỏ sẽ ảnh hưởng đến sao chế. Tần Thiên vội vàng chạy ra ngoài lấy than, đi vào thấy Trang Tín Ngạn đang ngồi xổm cạnh bếp lò sững sờ. Hắn đặt ngọn đèn ở bên cạnh, ánh lửa chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, minh diệt không chừng, trong u ám, khiến người khác có một cảm giác không thể nắm bắt.

Tần Thiên cũng không để ý, vừa định thêm than vào, bỗng nhiên, Trang Tín Ngạn vươn tay ngăn cản nàng.

Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái, đã thấy hắn viết nhanh xuống vở vài chữ, “Ngươi có ngửi thấy gì không?”

“Cái gì?”

“Hương hoa quả, ngươi ngửi lá trà này, hiện tại mặt trên của lá trà mùi hương hoa quả rất nồng đậm.” Trang Tín Ngạn nhìn nàng, trong mắt có ảnh ngược của đèn đuốc, giống như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, có loại áp lực cùng hưng phấn.

Tần Thiên tinh thần rung lên, vội vàng lấy ra một ít lá trà ngửi thử, quả nhiên ngửi thấy mùi hương hoa quả sâu kín, thấm vào ruột gan.

“Đây là chuyện gì?” Tần Thiên kích động viết xuống.

Trang Tín Ngạn cũng đang kích động tay cầm bút than có chút run run, “Là nhiệt độ! Lá trà này không giống với các giống trà khác, thời điểm đun nóng sáu bảy phần hơi nước sẽ bốc lên rơi trở lại nồi, nếu đun nóng liên tục, hương hoa quả sẽ bị biến mất! Đến đây, chúng ta thử lại một lần nữa!” Bởi vì bỗng nhiên không có than, nên lửa trong nồi giảm xuống, không nghĩ tới ngược lại chó ngáp phải ruồi.

Phát hiện bí quyết, chẳng khác nào tìm được đường đi thông thẳng đến mục tiêu, chỉ cần đi theo con đường này, có thể từng bước một tiếp cận thành công.

Sau đó, hai người toàn tâm toàn ý nghiên cứu ảnh hưởng biến hóa của nhiệt độ đối với lá trà. Qua mấy lần thử nghiệm, bọn họ dần dần đã hiểu ra, khi sao thanh, thời điểm đun nóng được sáu bảy phần thì hơi nước sẽ bốc lên từ từ rơi lại vào nồi, lúc vò lá trà không cần đổ ra oa, mà nên tiến hành ngay lúc này, chờ lá trà đun kỹ được tám phần thì đem đi phơi khô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn họ bởi vì hết sức chăm chú nghiên cứu căn bản quên cả giờ giấc, thời điểm làm ra thành phẩm, đã nghe thấy bên ngoài người gõ mõ cầm canh gõ ba cái, lúc này mới biết đã là canh ba.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười cười, bắt đầu làm việc từ giờ ngọ, cho tới tận bây giờ, vậy mà hai người lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Trang Tín Ngạn đem trà làm xong pha thử, cầm chén đầu tiên là nhẹ nhàng ngửi, chỉ cảm thấy mùi hương hoa quả sâu kín của lá trà xông vào mũi, hắn trong lòng vui vẻ, lại nhẹ nhàng nếm thử một ngụm.

Bên cạnh Tần Thiên vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn, thấy hắn nhìn xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng mà rung động, sau khi nhấp ngụm đầu tiên, lại nhấp thêm vài lần, trên mặt nhìn không ra thần sắc gì khác biệt.

Tần Thiên có chút nóng vội, “Thế nào?”

Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, nhíu mày, trên mặt không có sắc mặt vui mừng,

Một cảm giác thất vọng tràn ngập trái tim, “Không được sao?” Tần Thiên cõi lòng đầy chờ mong trên mặt cũng nhất thời xìu xuống.
“Tống lão khách khí rồi.”

“Trang công tử chữ viết rất đẹp, không biết gia sư là ai?”

“Gia sư tên tự là Lâm Duy.”

“A, Lâm đại nhân từng làm việc ở Hàn Lâm, học thức rất uyên bác, tính tình cũng khá cao ngạo, ngươi có thể mời được hắn, có thể thấy được ngươi rất tài hoa.”

Hai người mỗi người một câu cứ như vậy mà tán gẫu ngày càng nhiều hơn.

Một người hiểu biết rộng, tâm tính cởi mở, một kẻ thì tài hoa hơn người, nội liễm trầm tĩnh, hai người nói chuyện từ Tứ Thư Ngũ Kinh đến dân sinh trăm thái, còn nói đến đạo kinh doanh, cuối cùng thảo luận về Trà Kinh, lại vô cùng hợp ý. Trang Tín Ngạn hiếm khi có thể gặp được người có tư tưởng phù hợp như vậy, tuy rằng tuổi của đối phương có thể làm trưởng bối của hắn, nhưng vẫn khiến hắn vui sướng không thôi.

Mà Tống lão cô tịch đã lâu, lúc trước có tiểu nha đầu Tần Thiên nói cười với lão, chọc cho lão vui vẻ. Nay lại gặp được một người trẻ tuổi tài hoa phong lưu mà trầm tĩnh không kiêu ngạo thật hiếm có, tất nhiên vô cùng cao hứng, lúc đầu chẳng qua đã đáp ứng với Tần Thiên, xuất phát từ tâm lý muốn thỏa mãn tâm nguyện của nha đầu kia. Nhưng sau đó, lão hoàn toàn đã bị tài hoa của Trang Tín Ngạn thu hút.

Trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thời gian trôi qua, bất tri bất giác, đã qua hai canh giờ. Mà Tần Thiên cũng đã làm xong đồ ăn.

Bởi vì Tống lão tạm thời chưa thể xuống giường, cho nên món ăn được bày luôn trong phòng.

Tần Thiên và Hải Phú đem đồ ăn đặt trên bàn. Tần Thiên nhìn trên bàn, tất cả đều là giấy hai người đã viết trao đổi qua lại, lại thấy Trang Tín Ngạn vẻ mặt tươi cười với Tống lão bá, không khỏi hướng về Hải Phú liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, thiếu gia cùng Tống bá bá tán gẫu rất vui vẻ kìa, ngươi a, bình thường cũng đừng quá bảo bọc thiếu gia, nên để cho thiếu gia cùng người khác tiếp xúc nhiều một chút.”

Hải Phú nhìn thấy tình hình này cũng vô cùng cao hứng, “Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, trách không được phu nhân và thiếu gia đều thương ngươi như vậy. Về sau nên chiếu cố thiếu gia như thế nào chúng ta đều nghe lời ngươi, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy.” Hải Phú cười hì hì nói.

Tần Thiên cười mà không nói, trong lòng lại suy nghĩ, về sau? Về sau ta cũng không còn ở Thanh Tùng viện nữa!

Bên kia, Tống lão bá thấy Tần Thiên tiến vào, liền viết xuống giấy: “Tín Ngạn, ngươi cũng biết hôm nay Tần Thiên cố ý tạo cơ hội để hai người chúng ta nói chuyện.” Nói chuyện phiếm được một lúc, hai người đã trở nên quen thuộc, Trang Tín Ngạn bảo Tống lão bá gọi thẳng tên của hắn.

“Tần Thiên?” Trang Tín Ngạn ngạc nhiên.

“Không sai, tiểu nha đầu Tần Thiên nói với ta, nói thiếu gia nhà bọn họ kỳ thật rất muốn tiếp xúc với người ngoài nhưng lại ngại ngần không có biện pháp, hy vọng ta có thể cùng ngươi trò chuyện, để ngươi vui vẻ hơn.” Tống lão bá cười cười, “Nha hoàn này ngươi tìm được ở nơi nào mà tri kỷ, dụng tâm lương khổ như vậy.”

Bị Tống lão bá trêu chọc, Trang Tín Ngạn có chút không nhịn được, mặt nóng ran, hắn vì che giấu quẫn bách, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng dư quang khóe mắt lại hướng về phía Tần Thiên, vừa vặn có thể nhìn thấy vạt váy của nàng, trong lúc đi qua đi lại, vạt váy màu trắng giống như mây trắng lượn lời, linh động phiêu dật nói không nên lời.

“Tần Thiên là một cô nương tốt, nàng nếu là người của ngươi, về sau ngươi cần phải đối đãi với nàng thật tốt, đừng cô phụ nàng.” Tống lão bá lại viết xuống giấy.

Trang Tín Ngạn tuy rằng không đáp lời, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.

“Lão phu cả đời này có thể nói nhìn người không thể sai lệch, tiểu nha đầu này tuy rằng nhìn qua có vẻ ôn hòa, nhưng tâm tính kiên cường, nàng vốn không phải người hay so đo với người khác, nhưng một khi đã so đo, sợ là sẽ so đo đến cùng. Đến lúc đó hối hận chỉ sợ cũng không còn kịp.”

Trang Tín Ngạn nhẹ nhàng viết xuống: “Tống lão, tại hạ nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”