Thịnh Thế Trà Hương
Chương 104 : Lạc thú cướp đoạt
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Lúc ăn cơm, Tần Thiên nói với Tống lão bá: “Tống bá bá, chúng ta đã đạt được mục đích rồi, ngày kia sẽ phải trở về.”
“Nhanh như vậy a.” Đang ăn gà Chu bá trong giọng nói lộ ra sự không nỡ, “Ta đã có thói quen mỗi ngày bị tiểu nha đầu ngươi ồn ào rồi.”
“Thiên hạ có buổi tiệc nào mà không tàn, vừa rồi công tử nhà ngươi đã nói với ta rồi rồi, đã thành công, sẽ lên đường trở về.” Tống lão bá gật đầu nói.
Tần Thiên nhìn Tống lão bá cười nói: “Tống bá bá, về sau ta nhất định sẽ đến thăm người.”
“Tiểu nha đầu chỉ được cái mạnh miệng, ” Chu bá chỉ vào nàng cười, “Ngươi sao có thể xuất môn?”
Tần Thiên chỉ cười không nói, bên cạnh Hải Phú lại cười nói: “Để thiếu gia mang nàng xuất môn thì được rồi.”
Chu bá nhìn qua nhìn lại trên người Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, ái muội cười cười: “Ra là ý này, ra là ý này!”
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên bên cạnh liếc mắt một cái, mỉm cười.
“Các ngươi ngày kia đi rồi, ngày mai trấn trên có hội chợ các ngươi có muốn đi hay không?” Chu bá lại hỏi bọn họ.
“Hội chợ?” Tần Thiên lộ ra vẻ mặt hứng thú.
“Đúng vậy, rất náo nhiệt, cái gì cũng có bán, còn có xiếc ảo thuật nữa.” Chu bá cười nói.
Đối với loại náo nhiệt này, thân là người xuyên qua, Tần Thiên đương nhiên có hứng thú, nhưng nghĩ đến ngày mai Trang Tín Ngạn hẳn còn có rất nhiều việc phải làm, không thể chậm trễ, liền cười nói: “Không đi, ta nghĩ cũng không có gì hay ho.”
Trong mắt vẫn nhịn không được toát ra thần sắc thất vọng, Trang Tín Ngạn ngồi một bên đều nhìn thấy tất cả.
Mọi người vui vẻ dùng cơm, trong lúc đó, Tần Thiên kể vài truyện cười ở kiếp trước, chọc cho mọi người cười ha ha. Tống lão cười đến bưng bụng, đã lâu không được vui vẻ như vậy. Trang Tín Ngạn ở một bên nhìn Tần Thiên bộ dáng mi phi sắc vũ, trong lòng yêu thích, hận không thể lại ôm nàng vào trong lòng.
Dùng cơm xong rồi dọn dẹp các thứ, lúc trở về đã là thời điểm sao sáng đầy trời. Ba người trở về tiểu viện, lại nhìn thấy Tạ Đình Quân và tùy tùng của hắn đứng bên ngoài sân, cũng không biết đã đứng bao lâu.
“Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, bọn họ là gạt người a!” Tần Thiên đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mắt thấy mấy đại hán sẽ bổ nhào vào Tần Thiên, bỗng nhiên Hải Phú xông ra, chỉ đá mấy cái liền đem các hán tử văng ra ngoài, thân thủ đúng là thập phần lưu loát, hiển nhiên là người biết quyền cước.
Tần Thiên giật mình nhìn hắn, nàng cùng Hải Phú ở chung lâu như vậy, không ngờ hóa ra hắn còn có một thân công phu.
“Thiếu gia, Tần Thiên, các ngươi đứng sang một bên, mấy tên này giao cho ta!” Hải Phú bỏ lại một câu này liền lao vào mấy đại hán hỗn chiến. Trang Tín Ngạn đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau, cảnh giác nhìn người chung quanh.
Trong đám người vươn ra mấy cánh tay từ phía sau lôi kéo Tần Thiên, kêu to: “Tiểu cô nương, ngươi cùng ca ca ngươi trở về đi, đi theo tiểu bạch kiểm sao có kết quả tốt chứ?”
Tần Thiên dùng sức đẩy bọn họ ra: “Các ngươi buông ra, ta căn bản không quen biết bọn họ, bọn họ đều là kẻ lừa đảo, các ngươi buông ra!” Nhưng đối phương không hề để ý tới chỉ dùng sức túm nàng lôi ra bên ngoài. Những người khác chẳng những không ngăn trở, còn mở đường, khiến bọn họ dễ dàng thoát ra ngoài.
Trang Tín Ngạn tưởng rằng Tần Thiên vẫn an toàn phía sau hắn, chỉ chăm chú nhìn Hải Phú ở phía bên kia.
Tần Thiên ở phía sau gấp đến mức sắp khóc: “Thiếu gia, thiếu gia, Hải Phú, Hải Phú.” Nàng cao giọng kêu to, nhưng không ai nghe thấy, một mình nàng địch lại mấy người, đúng là vô ích.
“Ngươi xem nam nhân mà ngươi thích cũng không để ý tới ngươi, ngươi vẫn nên chết tâm đi, theo ca ca ngươi trở về đi!” Vài người âm âm cười.
Tần Thiên nhất thời hiểu được, “Hóa ra mấy người là đồng bọn với nhau, các ngươi rốt cuộc muốn cái gì, muốn mang ta đến nơi nào?”
Mấy người thấy đã bị nhận ra, không lên tiếng nữa, chỉ dùng sức lôi nàng đi. Tần Thiên dùng toàn lực giãy dụa, dùng chân đá, há mồm cắn tay một người trong số đó, đối phương bị đau buông tay ra. Tần Thiên chớp cơ hội chạy về phía Trang Tín Ngạn, mắt thấy sắp trở lại bên cạnh Trang Tín Ngạn, nhưng lại bị bọn họ bắt được, lúc này đây, bọn họ đã có phòng bị, dùng hết toàn lực, Tần Thiên căn bản không thể động đậy.
Tần Thiên nhìn bóng dáng Trang Tín Ngạn, trong lòng tràn ngập kinh hoàng, nước mắt chảy ra, nàng dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hô: “Thiếu gia!”
Cũng không biết Trang Tín Ngạn là nghe thấy, hay là xuất phát từ nguyên nhân gì, bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn thấy Tần Thiên bị mang đi, sắc mặt đại biến, vẻ mặt này giống như trời sắp sập xuống vậy. Tần Thiên chưa bao giờ thấy hắn luống cuống như thế trước mặt người khác.
Nàng nhìn hắn chạy về phía này.