Thịnh Thế Trà Hương
Chương 109 : Sơn động (Thượng)
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Thời điểm Trang Tín Ngạn đi đến giữa sườn núi, thì nhìn thấy Hải Phú cùng thôn dân cầm ô, giơ cây đuốc tìm kiếm chung quanh. Trang Tín Ngạn đi đến, lập tức có người phát hiện ra hắn, nói với Hải Phú: “Trang công tử ở nơi này!”
Hải Phú nhìn thấy Trang Tín Ngạn, vội vàng chạy tới bên người hắn, cẩn thận đánh giá một phen, thấy hắn lông tóc không tổn hao gì, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thiếu gia bình an vô sự, nô tài an tâm rồi!”
Thấy Trang Tín Ngạn trên người đã ướt sũng, liền cởi áo tơi trên người ra, phủ lên người hắn.
Mưa càng ngày càng lớn, rơi xuống cây dù âm thanh tí tách không ngừng, có người lớn tiếng nói: “Nếu tìm được Trang công tử rồi, chúng ta trở về đi, mưa lớn như vậy, trì hoãn một lúc nữa đường càng không dễ đi!”
Hải Phú gật đầu, đang muốn giúp đỡ Trang Tín Ngạn trở về, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, xoay người hướng tới phía sau Trang Tín Ngạn nhìn một chút, rồi hỏi: “Thiếu gia, người có nhìn thấy Tần Thiên không? Tần Thiên cũng lên núi tìm người đó!”
Tần Thiên? Trang Tín Ngạn trong lòng rùng mình, khẩn trương kéo tay Hải Phú, liên tục lắc đầu. Hắn không thấy Tần Thiên, chẳng lẽ Tần Thiên còn ở trên núi?
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn lại, đã thấy trên núi một mảnh đen tối, mưa to che giấu mọi thứ, khiến người ta có cảm giác âm trầm vắng lặng.
Chẳng lẽ Tần Thiên còn ở lại trên núi?
Trang Tín Ngạn cũng không nghĩ thêm, xoay người chạy lên núi.
Hải Phú đuổi theo phía sau hắn.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, trong đó một ít người ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng nói thầm nên xuống núi, một số người khác lại do dự một lúc, sau đó vẫn đi theo sau Hải Phú.
“Tần Thiên, Tần Thiên”, Hải Phú cùng các thôn dân phân tán ra, gọi to ở mọi nơi, có một thôn dân ở chỗ rừng cây chạy qua, nhưng vì sắc trời quá tối, Tần Thiên bị treo ngược, thẳng đứng, nhìn qua có vẻ giống một thân cây, mà nàng lại hôn mê bất tỉnh, nên không nghe thấy thôn dân la gọi, cho nên thôn dân hai lần chạy qua bên cạnh nàng nhưng không phát hiện ra nàng.
Hắn vuốt mặt nàng, trên mặt của nàng lạnh lẽo, dưới ánh sáng mỏng manh của đèn bão lộ ra gương mặt trắng xanh, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi dài cùng sắc mặt tái nhợt trong đêm đen càng nổi bật đến ghê người.
Hắn loạng choạng lay nàng, nhưng nàng một chút phản ứng đều không có, hắn sờ mặt, sờ đầu nàng, tâm từng đợt co rút đau đớn, hắn hận không thể hung hăng đánh mình vài cái tát, nếu không phải do hắn, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.
Khi đụng đến gáy nàng, bỗng nhiên cảm thấy trên tay dính dính. Hắn giơ tay ra dưới đèn, trong lòng bàn tay một màu đỏ tươi, hắn cảm giác lạnh thấu xương, tay không chịu khống chế run rẩy.
Nhiều loại cảm xúc lập tức đánh ập vào não hắn, sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, hối hận, còn có đau đớn không cách nào hình dung… Giống như vạn mã chạy chồm, ầm vang long áp, cuối cùng hội tụ thành một tín niệm.
Hắn không thể để nàng có việc gì, nàng còn phải làm bạn với hẳn cả đời, hắn không thể để nàng có việc gì được!
Hắn vội ôm lấy nàng, chạy ra ngoài bìa rừng, động tác nghiêng ngả lảo đảo kinh động chim trong rừng, ô oa ô oa kêu, giống như quỷ khóc, núi lớn đen tối trở nên quỷ quái thâm trầm.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, hắn thấy trên đường mòn bùn đất hòa lẫn với dòng nước chảy xiết. Hắn biết, nếu lúc này xuống núi, sẽ rất nguy hiểm, hắn nhất định khó có thể bảo hộ được nàng.
Hắn đứng ở nơi đó, hô hấp dồn dập, vẻ mặt sợ hãi, hắn buộc chính mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi, hắn nhớ tới hôm nay lúc lên núi nhìn thấy cách nơi này không xa có một sơn động. Hắn nghĩ, không bằng tới đó tránh mưa, tìm một ít thảo dược cầm máu cho vết thương của nàng trước.
Hắn vác nàng lên lưng, đem áo tơi phủ lên người nàng, lại đem đèn bão ngậm vào miệng, một tay đỡ người nàng, một tay túm lấy cỏ dại ven đường, từng bước một gian đi lên trên. Đi trong mưa gió một lúc, lúc này mới tìm được sơn động kia.
Sơn động lúc trước đại khái cũng có người qua lại, có chút cỏ khô củi đốt, Trang Tín Ngạn đem Tần Thiên đặt lên cỏ khô, sau đó tìm cách đốt lửa.
Tiếp đó, lại chạy ra ngoài, cầm theo đèn bão tìm thảo dược trị liệu ngoại thương và dự phòng phong hàn ở bên ngoài. Hắn đã đọc một số y thư, cho nên có thể nhận ra mấy thảo dược đơn giản này.
Hắn nương theo ánh lửa cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Tần Thiên, phát hiện miệng vết thương không quá nghiêm trọng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn đem thảo dược mài trên tảng đá, phủ lên miệng vết thương của Tần Thiên, xé mảnh vải từ trung y của mình ra hong khô dưới lửa, sau đó băng bó miệng vết thương. Trong lúc thực hiện, tay không cẩn thận chạm vào trán nàng, bỗng nhiên cảm giác được nóng bỏng khác thường, hắn trong lòng cả kinh, vội vàng xem xét sắc mặt của nàng.