Thịnh Thế Trà Hương
Chương 110 : Sơn động (Hạ)
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Ngoài sơn động tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, mưa theo cửa động rơi xuống, hình thành dòng nước nhỏ bất quy tắc, dòng nước nhỏ nhanh chóng chảy xuống, trên bùn đất trước cửa động tạo ra một hố nhỏ, nước rơi xuống bắn bùn tung tóe.
Trong động, củi đốt lửa thiêu đốt hừng hực, trong đống lửa không ngừng phát ra âm thanh lách tách, cùng với tiếng mưa rơi ngoài động giao tướng hô ứng, giống như thiên nhiên đang diễn tấu chương nhạc.
Bất quá những điều này cùng với Trang Tín Ngạn không quan hệ, lúc này hắn chỉ quan tâm một sự việc. Hắn ngồi dưới đất, đem Tần Thiên vẫn đang hôn mê ôm vào trong ngực, nương theo ảnh lửa cẩn thận quan sát sắc mặt Tần Thiên, thấy nàng gương mặt trắng xanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên đỏ bừng, toàn thân cũng từ lạnh như băng trở nên nóng rẫy, giống như có người ở trong cơ thể nàng bỗng nhiên thổi lên lửa nóng, đem nàng bốc cháy.
Trang Tín Ngạn sờ trán của nàng, lại sờ tay nàng, hiểu được nàng vì bị mưa xối vào người, lại ở trong gió đêm lâu như vậy, đã bị nhiễm phong hàn, có lẽ cùng có liên quan đến vết thương.
Hắn ôm Tần Thiên, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn biết tình huống hiện tại của nàng hẳn phải lập tức đưa đến đại phu, nhưng lúc này không xuống núi được, nên làm thế nào cho phải?
Hắn suy nghĩ, trên đầu thương thế không nghiêm trọng lắm, đã được băng bó, hẳn không có gì trở ngại, nhưng mà phong hàn… Hắn nhớ tới vừa rồi đã hái thảo dược phòng trừ phong hàn, xoay người lấy ra, vặt một ít lá, bỏ vào trong miệng Tần Thiên, thật vất vả mới nhét vào được, nhưng bởi vì nàng hôn mê không thể nhấm nuốt, nên thảo dược cứ nằm ở đó.
Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai một lúc, sau đó mở miệng của nàng ra, nhét vào thật sâu trong cổ họng, Tần Thiên xuất phát từ bản năng, đem thảo dược nuốt xuống. Như thế vài lần, cuối cùng đã giúp nàng ăn hết chỗ thảo dược mình hái.
Hai người cả người đều ướt đẫm, ngồi bên cạnh đống lửa, bị lửa hun nóng, trên người đều đổ mồ hôi. Trang Tín Ngạn thấy vậy, mới nhớ tới Tần Thiên đang bị phong hàn, mà còn mặc quần áo ướt sũng sẽ khiến bệnh tình càng nặng thêm.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay đã bắt đầu cởi đai lưng của nàng, nhưng lúc vừa cởi bỏ quần áo bên ngoài của nàng, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lại dừng động tác…
Hắn chỉ là kẻ câm điếc, cũng không có nghĩa cái gì cũng không hiểu, hắn tất nhiên biết cởi sạch quần áo của một nữ tử hoàn toàn không phải là việc đứng đắn.
Nhưng mà, nàng đã là nữ nhân của mình. Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên gương mặt bị ánh lửa chiếu hồng vô cùng kiều diễm, nghĩ rằng: ta cởi quần áo nữ nhân của mình, cũng có làm sao đâu? Vốn là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi!
Hắn lại vươn tay, nhưng ngón tay vừa tiếp xúc thân thể của nàng, tâm cũng không chịu khống chế mà kinh hoàng, nhảy nhót khiến hắn cơ hồ chịu không nổi.
Hắn ngốc lăng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, hắn cảm giác được lưỡi của nàng ở trong khoang miệng hắn tàn sát bừa bãi, sau đó lại cùng lưỡi hắn dây dưa một chỗ, tiếp đó, nàng ngậm lưỡi của hắn, một lần lại một lần hút chặt.
Hắn bị nàng hút trên người từng đợt run rẩy, trong đầu trống rỗng, tim đập cùng hô hấp dường như trong chốc lát đều dừng lại.
Cái cảm giác tê dại này, choáng váng huyễn hoặc lần lượt đánh sâu vào trái tim mềm mại của hắn, khiến hắn hoàn toàn tan rã, toàn thân bủn rủn.
Trong mông mông lung lung, hắn rất khó hiểu, nàng vì sao muốn ăn đầu lưỡi của hắn?
Bất quá, loại cảm giác này… Loại cảm giác này… Thật tốt… Thật tốt…
Hắn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.
Đợi đến lúc nàng buông hắn ra, hạ phúc hắn lại trướng lên, hắn nhìn nàng mặt phiếm ửng hồng, môi sưng đỏ, lại cảm giác chưa thỏa mãn.
Hắn cảm thấy, nàng hẳn là cần uống nhiều nước… )
Hắn nhìn về phía nước chảy ngoài cửa động, hé miệng cười cười, lại đi tới, ngậm một ngụm, dựa theo như vừa rồi cho nàng uống, không ngoài sở liệu, nàng quả nhiên lại có bộ dáng như lúc nãy, lại “Ăn” đầu lưỡi của hắn.
Cảm giác này quả thật tuyệt vời vô cùng, hắn ôm nàng ngã vào trên cỏ khô, trong lúc dây dưa, chỉ cảm thấy toàn thân trên người mỗi một chỗ đều vô cùng vui sướng.
Trong mơ mơ màng màng, hắn suy nghĩ, hóa ra hôn môi lại thú vị như vậy…