Thịnh Thế Trà Hương
Chương 111 : Tiểu tử ngây thơ
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Thiên trong hôn mê dần dần tỉnh lại, vừa mở to hai mắt, đã nhìn ngay da thịt để trần trước mặt, nàng trừng mắt nhìn kỹ mới phát hiện đó là bộ ngực của một nam nhân, mà nàng đang gắt gao dán mặt lên bộ ngực này. Nàng cảm giác toàn thân đều dính nhớp nháp, có vẻ như bị đổ mồ hôi, rất không thoải mái. Nàng giật giật, phát hiện bị người ôm lấy rất chặt, cơ hồ không thể nhúc nhích.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tuấn nhan của Trang Tín Ngạn, lúc này hắn hai mắt nhắm nghiền, môi hơi hơi mở ra, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, rõ ràng là đang ngủ say.
Sau khi trố mắt nhìn một lát, Tần Thiên bỗng nhiên hét to một tiếng, dùng hết toàn lực đẩy Trang Tín Ngạn trước mặt ra, Trang Tín Ngạn không hề phòng bị, lăn vài vòng trên mặt đất, lập tức ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn Tần Thiên, ánh mắt mờ mịt.
Bất quá sau một hồi, hắn liền phản ứng lại, mặt “Xoát” trở nên đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống.
Tần Thiên nhìn hắn thân thể cơ hồ xích lõa, kinh ngạc tột đỉnh, nàng trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu, vội vàng nhìn lại trên người mình, vừa thấy lại nhịn không được kêu lên.
Vì sao mình chỉ mặc cái yếm và khố nhưng lại để mặc hắn cũng xích lõa nằm ôm ở một chỗ…
Trong nháy mắt, Tần Thiên bỗng cảm thấy chết tâm…
Vô cùng tức giận, Tần Thiên cầm que củi bên cạnh lên không cam tâm hướng về phía Trang Tín Ngạn, trong miệng mắng to: “Ngươi là đại sắc lang, ngươi là kẻ biến thái, uổng công ta vẫn nghĩ ngươi là người tốt! Hóa ra ngươi lại hạ lưu như vậy!”
Trang Tín Ngạn tránh trái tránh phải, chạy trối chết, hắn chạy đến chỗ đống lửa, đem quần áo của nàng đã được hong khô ném về phía nàng, nhằm ngăn trở nàng đang nổi cơn hung bạo.
Tần Thiên tiếp nhận quần áo, lúc này mới ý thức được mặc quần áo vào mới là chuyện quan trọng nhất.
Nàng cầm lấy quần áo, thấy Trang Tín Ngạn đứng ở cách đó không xa, mắt còn liếc nhìn nàng, Tần Thiên thẹn quá hóa giận, chỉ vào hắn: “Xoay người sang chỗ khác, không cho phép nhìn lén!”
Trang Tín Ngạn “Xoát” một cái vội xoay người, Tần Thiên trong lòng vừa động, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng đang bị chuyện trước mắt làm rối loạn tâm thần, cũng không cẩn thận nghĩ nhiều. Nàng một bên mặc quần áo vào, một bên kiểm tra thân thể của mình, phát hiện bản thân không có dấu vết bị xâm phạm, không chỉ như thế, vết thương trên đầu nàng cũng đã được băng bó cẩn thận.
“Ta sau đó có lên núi tìm các ngươi…” Nói tới đây, Hải Phú tặc tặc cười, hắn lên núi, không bao lâu liền thấy chỗ cửa động phát ra ánh lửa, hắn vừa chạy tới, đã thấy thiếu gia cùng Tần Thiên quần áo cởi hết đang ôm ấp hôn môi, hắn bị hù dọa nhảy dựng, làm sao còn dám tiến vào, tùy tiện tìm một chỗ tránh mưa qua một đêm, đợi đến hừng đông mới quay lại đây.
“Nhưng sau đó không tìm thấy các ngươi lại xuống núi, đợi cho hết mưa rồi mới lên tìm.” Hải Phú cười nói.
“Tóm lại ngày hôm qua vất vả cho các ngươi.” Tần Thiên cười nói.
“Ta thật ra không vất vả, chỉ có thiếu gia vất vả mà thôi. Tần Thiên, ngươi nên nhớ rõ thiếu gia thương ngươi đến cỡ nào thì được rồi.” Hải Phú nói.
Nghe thế câu này, Tần Thiên bất tri bất giác thu liễm tươi cười.
Hạ sơn, trở lại tiểu viện, hai người đi tắm giặt sạch sẽ, thay đổi quần áo. Trang Tín Ngạn bởi vì có hẹn với người khác, sau khi tắm rửa xong thì đi ra ngoài, hắn muốn để Tần Thiên ở nhà nghỉ ngơi, lại sợ Tạ Đình Quân đến dây dưa, cho nên bảo Hải Phú đến nơi ở của Tạ Đình Quân xem thử. Hải Phú trở về nói với hắn, Tạ Đình Quân đã rời khỏi, Trang Tín Ngạn lúc này mới yên tâm để Tần Thiên lưu lại, trước khi đi còn dặn nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tần Thiên ngủ qua một đêm, hiện tại thần thanh khí sảng, vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa, làm sao còn ngủ được. Nàng nhớ tới sắp phải rời khỏi nơi này, liền cầm đồ đã chuẩn bị từ sáng sớm đi đến nhà Tống lão bá.
Nghỉ ngơi mười ngày, Tống lão bá thương thế ở chân đã hoàn toàn bình phục. Lúc Tần Thiên đến, nhìn thấy Chu bá đang giúp đỡ lão xuống giường.
Tần Thiên đi qua, đỡ lấy bên kia, cười nói: “Tống bá bá, hồi phục thật là nhanh, bất quá chân vẫn còn yếu, hay là nên nghỉ ngơi nhiều hơn đã.”
Hai người giúp đỡ Tống lão bá ngồi xuống ghế trong phòng, Tống lão bácười nói: “Nằm lâu như vậy, xương cốt đều cứng hết rồi, dù thế nào cũng phải xuống giường hoạt động thân thể một chút.”
“Tống bá bá, chúng ta nói không chừng ngày mai sẽ rời đi.” Tần Thiên ngồi xuống bên cạnh Tống lão bá, lại đem đồ đã chuẩn bị đặt lên bàn, “Đây là một chút lòng thành của chúng ta.”
Tống lão bá nhìn nhìn, chỉ vào vài thứ kia, cười hỏi: “Đây là cái gì?”