Thịnh Thế Trà Hương

Chương 116 : Thỉnh cầu một chuyện (tiếp)

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Nô tỳ chuộc thân, tuy rằng không phải là chuyện đơn giản, nhưng cũng không phải không có khả năng. Tần Thiên nghe được từ miệng của các hạ nhân khác, trong Trang phủ cũng không phải không có hạ nhân đã chuộc thân thành công. Một số ít hạ nhân cha mẹ lúc trước bởi vì gia cảnh khó khăn mà bán đi, nhưng sau đó lại kiếm được tiền, có thể chuộc nữ nhi về. Đại phu nhân lòng nhân từ, đối với loại tình huống này đều chấp thuận.



Bất quá tình huống này rất hiếm, đại bộ phận nô tỳ đã quen với hiện tại, cuộc sống trong Trang phủ an nhàn thoải mái, trên cơ bản cũng không tính rời khỏi Trang phủ, đối với an bài của chủ tử cho dù trong lòng bất mãn, cũng không dám có nửa điểm phản kháng.



Những người này từ lúc sinh ra đã hình thành thói quen với chế độ cấp bậc rõ ràng này, nhưng Tần Thiên không giống như vậy, nàng đến từ một xã hội hiện đại khai sáng, nàng không có khả năng cam tâm chấp nhận cuộc sống nô tỳ luôn chịu để cho người khác bài bố.



Nàng cũng biết đưa ra yêu cầu chuộc thân có chút mạo hiểm, nhưng trừ lần đó ra, nàng nghĩ cũng cần phải thử mạo hiểm, luận về tâm kế, ra vẻ, nàng tự nhủ mình không phải là đối thủ của Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn, nàng cũng không phải người có tâm cơ thâm trầm, nàng cảm thấy nên dùng phương thức trực tiếp thành khẩn, cơ hội thành công ngược lại sẽ lớn hơn một chút.



Ở bên cạnh Đại phu nhân lâu như vậy, nàng cũng biết cách làm người của Đại phu nhân. Đại phu nhân vẫn đối với nàng dốc lòng tài bồi, để nàng tiếp xúc với chuyện ở Trà Hành, đơn giản để về sau nàng có thể dốc lòng vì Trà Hành, tiểu nhị ở Trà Hành không phải ai cũng là người ký khế ước bán thân, thậm chí còn phải được Đại phu nhân tín nhiệm, chắc hẳn Đại phu nhân cũng tin tưởng hơn đối với người vừa trung thành vừa có khế ước bán thân.



Hơn nữa, nàng hiện tại tuy rằng là nha hoàn thông phòng, nhưng cùng với Đại thiếu gia cũng không có quan hệ thật sự. Trang Tín Ngạn tuy rằng đối với nàng khá tốt, nhưng cũng không phải không thể thiếu nàng, không thể xa nàng. Một nha hoàn thông phòng mà thôi, thật sự cũng không có gì quan trọng, rất nhiều phú gia nhà giàu cưới thê vào rồi, thê tử dữ dằn một chút, sẽ lập tức đem thông phòng đuổi đi, hoặc bán đi, hoặc phái đến thôn trang, có thể thấy được thông phòng hèn mọn thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Đã như thế, nàng vì sao không thử một lần? Rất nhiều chuyện nên thử qua mới biết được, nếu bởi vì e ngại không dám phiêu lưu, mờ mịt không dám tiến lên, có lẽ cả đời cũng sẽ không thành công. Nàng đã đem hết thảy lợi hại phân tích rõ ràng, thấy dù thế nào cũng đều có thể thử một lần. Thừa dịp lần này lập công lớn, phu nhân nói không chừng đang cao hứng, sẽ chấp thuận ngay.



Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tần Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại phu nhân, nói: “Phu nhân, Tần Thiên từ lúc bán mình nhập phủ tới nay, vẫn luôn nhận được ân huệ của phu nhân, Tần Thiên cảm kích ân đức của phu nhân, nhưng Tần Thiên vốn lớn lên ở nông thôn, là nơi hoang dã, Trang phủ ngàn tốt vạn tốt, nhưng lại thiếu đi thứ Tần Thiên thích nhất chính là tự do…”



Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, dùng một loại giọng điệu thực thành khẩu nói: “Phu nhân nếu thật sự muốn tưởng thưởng Tần Thiên, Tần Thiên không cần vàng, cũng không cần ngân lượng, chỉ cầu phu nhân cho phép Tần Thiên vì mình chuộc thân, Tần Thiên nguyện ý trở thành Trà Hành tiểu nhị, trung thành và tận tâm vì Trà Hành, vì Trang phủ làm việc, để đáp lại ân đức phu nhân đối với Tần Thiên.”



Đến nay, nàng tích trữ bạc, trừ bỏ chuộc thân ra, vẫn còn thừa, nếu có thể ở lại Thịnh Thế làm việc, đó là điều tốt nhất, ăn ở không thành vấn đề, nguyệt ngân cũng có vẻ cao. Nếu Đại phu nhân không cho nàng ở lại Thịnh Thế, nàng cũng có thể đi đến nơi khác, làm việc ở một Trà Hành khác. Tin tưởng với bản sự hiện tại của nàng, tìm kế mưu sinh hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng nữ tử độc thân có chút phiêu lưu, nhưng chỉ đành thật cẩn thận, lường trước nhiều việc, cũng sẽ không có nhiều vấn đề lắm, hiện tại thiên hạ thái bình, nàng cũng sẽ không gặp phải chuyện xấu gì.



Bất quá, nàng khá nắm chắc, nếu Đại phu nhân thật sự đồng ý cho nàng chuộc thân, nhất định sẽ lưu nàng lại, phu nhân coi trọng nàng cũng không phải là giả vờ.
Gả cho hắn, về sau trở thành thê tử của hắn?



Tần Thiên trong lòng lộn xộn, nói không nên lời là cảm xúc gì, nhưng tuyệt đối không phải kinh hỉ.



“Cao hứng thấy ngốc chưa kìa! Nha đầu ngốc, còn không mau đa tạ phu nhân, đa tạ Đại thiếu gia, đây chính là ngươi đã tu luyện mấy đời phúc khí!” Nguyệt Nương ở một bên cười thúc giục.



Đúng vậy, trong mắt mọi người, Tần Thiên nàng thật sự đã trèo cao, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, thế nhưng có thể trở thành chính thất của Đại thiếu gia, thật sự là ân đức của phu nhân cùng thiếu gia.



Nhưng mà… Nhưng mà…



Tần Thiên trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, Trang Tín Ngạn hướng về phía nàng gương mặt phát hỏa, vô duyên vô cớ tức giận, sau đó là một bóng dáng từ phía sau, Trung thu hội đèn lồng nàng vì đuổi theo hắn, ngã sấp xuống chỉ còn thấy bóng lưng phía trước; Ở hội chợ, nàng bị người lôi đi, khi thất kinh cũng chỉ thấy bóng lưng hắn; Ở trên núi, nàng dùng hết toàn lực cũng không thể gọi bóng dáng kia quay trở lại…



Tần Thiên trong lòng ảm đạm, rụt tay lại một chút. Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân cảm giác được, khóe miệng tươi cười chậm rãi ngưng trụ, kinh ngạc nhìn Tần Thiên.



Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, bởi vì trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên nỗi băn khoăn lớn.



Mặc dù Trang Tín Ngạn thân thể không trọn vẹn, theo lẽ thường, Đại phu nhân cũng không có khả năng để một nha hoàn trở thành chính thất của hắn, trong truyện này nhất định còn có nguyên nhân khác!



Ngay thời điểm Tần Thiên đang nghi hoặc, một câu kế tiếp của Đại phu nhân vừa vặn cho nàng đáp án.