Thịnh Thế Trà Hương
Chương 124 : Tỉ thí
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tần Thiên mỗi khi tới gần từng bước, Nhị di thái thái liền không tự chủ được lui về phía sau từng bước, trong lúc nhất thời, dường như ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.
“Nhị di thái thái, người hỏi ta dựa vào cái gì? Ta hiện tại sẽ nói cho người biết ta dựa vào cái gì!” Tần Thiên dừng lại cước bộ, ngang ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía chung quanh, tin tưởng mười phần cao giọng nói: “Chỉ bằng ta thật sự hiểu biết rõ ràng sự vụ lớn nhỏ trong Trà Hành, chỉ bằng ta biết được đặc tính của mỗi một loại trà trong Trà Hành, chỉ bằng ta nhớ rõ danh tính của khách nhân đã từng tiếp xúc dù chỉ một lần, chỉ bằng ta hiểu biết hầu hết việc sao chế trà ra sao!”
Tần Thiên lời nói đầy nhịp điệu, khiến lòng người kinh sợ, khiến lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.
Nàng bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên, nhìn hắn khẽ cười, tươi cười giảo hoạt làm cho Trang Tín Xuyên da đầu run lên, lòng thâm kêu không tốt!
Nhưng cũng không thể lảng tránh, bởi vì vấn đề Tần Thiên đưa ra giống như châu pháo liên tiếp bắn về phía hắn.
“Nhị thiếu gia, người luôn cho rằng bản thân là người thích hợp nhất trở thành đương gia, như vậy ta xin hỏi người, trong Trà Hành tổng cộng có bao nhiêu giống trà, trong đó lá trà thượng phẩm chiếm bao nhiêu?”
Trang Tín Xuyên há miệng thở dốc, trong đầu trống rỗng.
Tần Thiên vừa cười vừa nói: “Trà Hành hàng năm vận chuyển trà ra ngoài chiếm bao nhiêu phần trăm sinh ý? Trong đó lá trà nào bán được nhiều nhất?”
Trang Tín Xuyên trắng mặt, lặng lẽ lui về phía sau từng bước, dường như chỉ biết làm như vậy mới có thể giảm bớt áp lực từ trên người đối phương hướng tới.
Tần Thiên khóe miệng tươi cười càng sâu: “Ta đây lại hỏi ngươi, ngươi biết phương pháp sao chế trà không?”
“Đa tạ Đại nương” Trang Minh Hỉ cung kính nói, nàng lướt qua bên người Tần Thiên, đi đến trước mặt dòng họ thì dừng lại, dùng một giọng điệu thật cung kính nói: “Minh Hỉ thỉnh an các vị Tông gia lão gia.”
Người trong dòng họ gật gật đầu.
Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, mỉm cười nói: “Tần cô nương lời vừa rồi quả thật có đạo lý, cũng vô cùng phấn khích. Nhưng Minh Hỉ lại nhớ tới trên sách vở có một câu, gọi là ‘Lý luận suông’, có những người luôn nói về chuyện lạ, có thể nói ba hoa chích choè, mê hoặc lòng người, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm lại thường thường lực bất tòng tâm!”
Thấy Tần Thiên giống như muốn phản bác, Trang Minh Hỉ cười đánh gãy, “Tần cô nương không cần gấp, ta không phải đang nói ngươi, dù sao Tần cô nương cũng chưa làm gì, đối với năng lực của Tần cô nương ta cũng không có gì phán xét! Nhưng vấn đề ở đây, năng lực là phải làm được, không phải chỉ nói suông, Tần cô nương chỉ với mấy câu nói như vậy sao khiến người ta tin tưởng ngươi thật sự có năng lực làm gia chủ? Ca ca ta ăn nói vụng về không bằng cô nương linh hoạt nhạy bén, cũng không có nghĩa là ca ca ta không có năng lực làm việc!”
Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên, hơi hơi cười, mấy người Tông gia lão gia nghe nàng nói như vậy, cũng hiểu được nàng nói có đạo lý.
Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên hai mắt sáng ngời, Nhị di thái thái vội vàng nói: “Đúng, đúng, con ta ăn nói vụng về, cho nên mới nói không nên lời, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không làm được đai sự!”
Đại phu nhân hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại thoải mái.
Tần Thiên nghe ra chút ý tứ, nhìn Trang Minh Hỉ cười nói: “Vậy theo ý của Trang tiểu thư, phải làm như thế nào?”
Trang Minh Hỉ ngang ngẩng đầu lên, ngạo khí mười phần, “Tần cô nương có dám cùng ca ca ta tỷ thí công bằng một lần? Ai thắng, người đó sẽ trở thành gia chủ Thịnh Thế!”