Thịnh Thế Trà Hương
Chương 125 : Ước định
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
“Nghe khẩu khí của Trang tiểu thư, hẳn là đã có ý tưởng!” Tần Thiên cười nói.
Trang Minh Hỉ cười: “Cùng người thông minh nói chuyện thật sự thống khoái!”
“Vậy không biết người ăn nói vụng về ra ngoài trao đổi sinh ý, đối phương có thể cảm thấy thống khoái hay không đây?” Tần Thiên nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái.
Trang Minh Hỉ sắc mặt khẽ biến, rất nhanh lại hồi phục bình thường, thật giống như không hề nghe thấy những lời này của nàng mà tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, cống trà Hổ Khâu đã bị hủy, Thịnh Thế rất nhanh sẽ mất đi danh hiệu cống thương. Danh hiệu cống thương có bao nhiêu trọng yếu tin tưởng không cần Minh Hỉ nói ra, mọi người đều biết. Minh Hỉ đề nghị là, trong vòng hai tháng, ai có thể vì Thịnh Thế tìm được cống trà trước, bảo trụ danh hào cống thương của Thịnh Thế, người đó sẽ có tư cách trở thành đương gia!”
Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ, âm thầm kinh hãi, đầu Tiền Tần thiên cố ý vạch trần Trang Tín Xuyên ăn nói vụng về cũng là vết thương trí mệnh của hắn, muốn xem Trang Minh Hỉ ứng đối ra sao. Nhưng không nghĩ tới Trang Minh Hỉ trực tiếp đem đề tài tỷ thí đưa ra, đem lực chú ý của mọi người đều tập trung vào chủ đề này, tỷ thí là việc mà hiện tại mọi người quan tâm nhất, đều vội vàng muốn hỏi cho kỹ, như vậy, Tần Thiên cho dù nhắc lại cũng sẽ chỉ khiến mọi người mất hứng, không chiếm được hiệu quả. Khiến Tần Thiên không thể không buông tha cho chủ đề ban đầu, mặc cho nàng ta đưa ra chủ đề mới!
Tiểu cô nương này, thật sự chỉ mới mười lăm tuổi sao? Tâm tư thật nhanh nhạy! Tần Thiên trong lòng nói thầm.
Trang Minh Hỉ lời này vừa nói ra, Trang Tín Ngạn đầu tiên biến sắc, Nhị phòng nếu không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không nói lời này, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được giống trà ngon có thể thay thế Hổ Khâu? Nếu quả thật là như thế, bọn họ còn có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, đối với chuyện cống trà, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều!
Đại phu nhân cũng nhíu mày.
Mấy người trong dòng họ liếc mắt nhìn nhau một cái, nói nhỏ vài câu, Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ cách bọn họ gần nhất, nghe được bọn họ đang nói, cống trà rất quan trọng, ai có thể bảo trụ địa vị cống thương mới là danh về với thực.
Trang Minh Hỉ nghe được, quay đầu nhìn Tần Thiên hơi hơi cười, khó được là vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, không hề thay đổi nửa phần, thật sự trầm ổn!
Tần Thiên không khỏi suy nghĩ, với tính cách của Trang Minh Hỉ theo đạo lý sẽ không đưa chuyện này ra để mọi người bàn luận mới đúng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đây?
“Tần cô nương vì sao không nói lời nào? Có phải cho rằng ca ca ta có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, cảm thấy không công bằng?” Trang Minh Hỉ cười hỏi.
Tần Thiên lắc đầu, sảng khoái nói: “Tuy rằng có Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, coi như là thực lực của các ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, ta nếu ngay cả điểm ấy cũng không rõ, về sau sao có thể đối mặt với mưa gió của Trà Hành!”
“Nói thật hay!” Đại phu nhân lúc này khen: “Đương gia phải có khí phách này!”
Nhưng tình huống này do nàng cam tâm tình nguyện, hơn nữa nàng vẫn còn có hi vọng, sau năm năm này, mặc kệ nàng gặp phải bất kỳ khó khăn và phiêu lưu nào, nàng đều sẽ không hối hận, bởi vì nàng đã quyết định lựa chọn.
Đại phu nhân sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại: “Ý của ngươi là, ngươi không phải thật sự gả cho Tín Ngạn, cũng không thật sự trở thành đương gia, chỉ là muốn báo ân?”
Tần Thiên đáp: “Đúng vậy, phu nhân, người khác như thế nào ta không biết, nhưng đối với ta mà nói, ai đối tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, chờ cơ hội hồi báo. Tuy rằng đương gia không phải thứ ta mong muốn, nhưng phu nhân yên tâm, chỉ cần là thứ phu nhân coi trọng, Tần Thiên ta cũng sẽ coi trọng. Phu nhân không cần lo lắng về thành ý của Tần Thiên!”
Nói xong, Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Ngạn, tinh tường nói: “Đại thiếu gia, ta biết, người cũng một lòng vì Trang phủ mới quyết định cưới ta, ta cũng biết cảm nhận trong lòng Đại thiếu gia, ta không đủ tư cách để trở thành thê tử của người. Đại thiếu gia cũng không cần phải ủy khuất chính mình, sau năm năm, Đại thiếu gia hoàn toàn có thể đi tìm nữ tử mà người thích, khi nào thì không cần ta nữa, tùy thời đều có thể nói cho ta biết.”
Lấy thái độ của Trang Tín Ngạn, trong mắt hắn mình nhiều lắm cũng chỉ đủ tư cách trở thành thiếp thất thông phòng của hắn mà thôi, nếu không phải vì Trà Hành, nàng nhiều nhất cũng chỉ có kết cục nâng phòng. Dù sao, ai lại muốn cưới một nữ tử mà mình không hoàn toàn tín nhiệm trở thành bạn đời chung thân đây? Nếu là một tiểu thư thân phận tương xứng với hắn, có lẽ hắn sẽ không nghi hoặc nhiều như vậy.
Trang Tín Ngạn thấy nàng hiểu lầm mình, khó mà trả lời, trong lòng chua xót. Nhưng nàng nói ra vô cùng thoải mái, hiển nhiên không để hắn ở trong lòng, điều này khiến hắn sao có thể nói với nàng?
Đại phu nhân cúi đầu, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, ban đầu là thất vọng, nhưng sau nghe thấy nàng nói lưu lại chỉ là vì bà, trong lòng lại dâng lên cảm động vô tận. Bà hứa cho nàng danh vị Đại thiếu phu nhân, hứa cho nàng địa vị đương gia chủ mẫu, đều không thể khiến nàng lưu lại, nhưng thời điểm nàng thật sự phải rời đi, lại bởi vì cố kỵ thân thể của mình, cố kỵ tình cảnh của mình mà trở lại.
“Tần Thiên…” Đại phu nhân nhìn về phía nàng, vươn tay. Tần Thiên bước lên phía trước nắm lấy tay bà, Đại phu nhân cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Tần Thiên, đối với nữ tử kết hôn có bao nhiêu trọng yếu? Năm năm sau, ngươi nếu như bị hưu, ngươi sao còn có thể lập gia đình đây?”
Tần Thiên cười nói: “Phu nhân, nữ tử sống dựa vào người khác mới có thể sợ hãi bị hưu, sợ hãi không gả đi được. Tần Thiên cả đời này cũng không trông cậy hay dựa vào bất kỳ ai, ta cũng không để tâm đến ánh mắt cùng lời đàm tiếu của thế nhân? Dám khinh thường ta, ta còn coi thường kẻ đó hơn!”
Đại phu nhân cũng không phải nữ tử bình thường, là một nữ tử trí tuệ và khí phách, những lời này tuy khiến Đại phu nhân kinh hãi, đồng thời trong lòng lại dâng lên bội phục.
“Nói cho cùng! Ta quả nhiên không nhìn lầm người, trí tuệ như thế, mới đủ tư cách trở thành đương gia chủ mẫu. Nhưng mà…” Đại phu nhân bỗng nhiên dừng lời, cười nói: “Ngươi không sợ năm năm sau, ta không cho ngươi hưu thư, cứng rắn bắt ngươi lưu lại?”
Tần Thiên cười nói: “Lúc trước phu nhân không cứng rắn bắt ta lưu lại, ta tin tưởng về sau cũng sẽ không phát sinh chuyện này.”
Đại phu nhân nở nụ cười vài tiếng, “Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi cũng không nhìn lầm ta, chúng ta đều có một đôi thức nhân tuệ nhãn!”