Thịnh Thế Trà Hương

Chương 134 : Học nói

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Lục Vu viện.



Sau khi đến Lục Vu viện, nha hoàn trong viện dẫn Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn tới thư phòng của Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ đã dọn cầm ra, đặt lên án dài, chỉ còn chờ bọn họ đến.



Bởi vì Trang Tín Ngạn vốn không quen kết giao với người khác, cộng thêm Phương Kiến Thụ thường chỉ ở trong viện đọc sách học bài, vì vậy mặc dù Phương Kiến Thụ đã sinh sống ở Trang phủ lâu như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Trang Tín Ngạn, nói thật ra, hai người có thể nói là giống như gặp mặt lần đầu.



Trang Tín Ngạn vẻ mặt không tính là thân thiện, Phương Kiến Thụ cũng không phải người biết giao tế, hai người thi lễ xong, liền không biết nên nói gì cho phải, không khí có chút xấu hổ. Có lẽ Phương Kiến Thụ cảm thấy nên có phong cách của chủ tiểu viện, hẳn nên cùng Trang Tín Ngạn hàn huyên vài câu, lập tức xoay người, đi đến bên bàn học khắc hoa văn cúc lê cạnh cửa sổ, trên bàn học hắn đã sớm chuẩn bị tốt giấy và bút mực, nghiên mực đã được mài sẵn. Hắn nhấc bút lông sói lên, đem ngòi bút chấm xuống nghiên mực viết lên giấy Tuyên Thành.



Tần Thiên ở một bên nhìn, cảm thấy trao đổi như vậy rất tốn thời gian và công sức, lại cảm thấy Phương thị tỷ muội là người đáng tin cậy, nghĩ thầm có một số việc nói cho bọn họ cũng không sao, liền quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trưng cầu ý kiến hắn: “Tín Ngạn, chuyện chàng biết đọc môi hình có thể nói cho Phương công tử không? Tỷ đệ bọn họ đều rất tốt, nếu không được chàng đồng ý, sẽ không nói ra ngoài đâu”.



Tần Thiên không hiểu lắm vì sao Trang Tín Ngạn muốn giữ bí mật này, có phải nếu như vậy, có thể ở trong bóng tối giao tiếp với người khác? Có thể bất động thanh sắc quan sát người khác, lúc người khác không phòng bị rình coi ý tưởng chân thật từ đáy lòng của bọn họ? Tuy rằng như vậy có thể bảo hộ mình, nhưng cũng đoạn tuyệt cơ hội cùng người khác trao đổi, lúc trước thì không sao, có Đại phu nhân đứng trước hắn che gió che mưa, an bài hết thảy, hắn mới có thể phong bế bản thân trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, nhưng còn sau này thì sao? Ai có thể vì hắn che chở cả đời, hắn cần phải dựa vào chính bản thân khi đứng trước mặt người khác.



Nghĩ vậy, Tần Thiên lại nói thêm một câu: “Chàng về sau muốn quản lý Trà Hành, sẽ tiếp xúc với rất nhiều người, dù sao cũng phải để cho người khác biết.” Nếu không, người bình thường ai lại luôn mang theo vở cùng hắn trao đổi đây?



Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lại nhìn Phương Kiến Thụ phía sau bàn học còn đang viết chữ, gật gật đầu.



Tần Thiên thấy hắn đáp ứng, rất cao hứng, cho rằng đây là một khởi đầu tốt, nàng đi đến bàn học, nói với Phương Kiến Thụ: “Phương công tử, không cần viết đâu, ngươi có gì muốn nói với Tín Ngạn cứ nói thẳng là được rồi, hắn có thể căn cứ vào khẩu hình của ngươi mà xem hiểu ý tứ của ngươi.”



“Đại thiếu gia còn có bản sự này?” Phương Kiến Thụ ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ, “Mỗi người đều nói Đại thiếu gia thông minh phi phàm, quả thực như thế.”


Nghĩ đến đây, Tần Thiên bỗng nhiên hưng phấn.



Lúc trước có nghe thấy hắn phát ra một ít âm tiết đơn giản, chứng minh dây thanh của hắn cũng không có vấn đề gì, mà hắn lại biết môi ngữ, như vậy hắn nếu muốn học phát âm, học nói hẳn sẽ rất đơn giản mới đúng!



Nếu hắn học nói xong, hơn nữa lại biết xem khẩu hình, chỉ cần có thể cùng người khác mặt đối mặt nói chuyện với nhau, chẳng phải giống như người bình thường. Như vậy Đại phu nhân không cần phải khổ sở tìm kiếm chọn lựa đương gia nữa, Trang Tín Ngạn chính là người thích hợp nhất!



Nàng sẽ dùng thời gian năm năm dạy hắn nói chuyện, đồng thời nàng cũng tích lũy kinh nghiệm cùng tiền tài, đến lúc đó nàng có thể công thành lui thân, có tiền nhàn nhã, làm cái gì cũng được.



Tần Thiên càng nghĩ càng kích động, hận không thể lập tức dạy hắn nói chuyện, nhưng lại muốn để tâm đến sự việc quan trọng khẩn thiết nhất là biểu diễn trước mặt Hoàng Thượng, sự việc kia vẫn nên để sau bàn tới.



Nghĩ vậy, nàng áp chế hưng phấn trong lòng, cũng không vội nói với Trang Tín Ngạn.



Thấy Trang Tín Ngạn định nằm xuống đệm trải dưới đất, Tần Thiên nhớ tới một sự việc, vội vàng đi qua, đỡ hắn đứng dậy, “Đợi chút.”



Trang Tín Ngạn ngạc nhiên, lại vẫn theo nàng đứng lên, thấy nàng từ một bên lấy ra một sa màn nhỏ màu trắng. Nàng đầu tiên trải màn ra, sau đó chuyển bàn lại đây, cầm màn lưu loát trèo lên. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, không biết nàng muốn làm cái gì, trong lòng muốn gọi nàng bước xuống, nhưng nàng không nhìn về phía hắn, hắn chụp chân của nàng đã thấy nàng khoát tay áo, ý bảo hắn đừng ầm ỹ.



Thấy nàng bộ dáng kiễng mũi chân lắc lư người, Trang Tín Ngạn càng nhìn càng kinh hãi, sợ nàng ngã xuống, thấy nàng bởi vì với không tới lại muốn kê thêm ghế, Trang Tín Ngạn cũng không nhịn được nữa, duỗi cánh tay dài ra, vòng qua hai chân của nàng, không hề phân trần bế nàng xuống.



Tần Thiên bỗng nhiên nhẹ hẫng sợ tới mức kêu to một tiếng, nhất thời cũng quản không được nhiều nữa, vội ôm cổ Trang Tín Ngạn.