Thịnh Thế Trà Hương

Chương 135 : Thánh giá

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Trong tiểu lư bốn chân song long hoàn đang đốt nhang trừ muỗi, hương khói lượn lờ, nhang trừ muỗi này khi đốt lên mang theo hương khí long não thản nhiên tràn ngập mỗi ngõ ngách trong phòng.



Nhưng Tần Thiên chỉ cảm thấy trong khoang mũi tràn ngập hơi thở nam nhân quyện với hương trà của Trang Tín Ngạn, mà hơi thở này bởi vì hắn vừa tắm rửa mà mùi hương tỏa ra càng tươi mát.



Không biết vì sao, tim Tần Thiên bỗng nhiên gia tăng tốc độ.



Cảm giác được hắn ôm ấp càng ngày càng chặt, Tần Thiên theo bản năng muốn tránh ra, hắn cũng không dây dưa, đem nàng thả xuống.



Tần Thiên cúi đầu có chút không dám nhìn hắn. Chỉ cảm thấy trên người dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn, lửa nóng toàn thân.



Dư quang khóe mắt đã thấy hắn lưu loát trèo lên bàn, lại tiếp nhận màn trong tay nàng. Tần Thiên cũng bất chấp ngượng ngùng, theo động tác hắn nhìn qua, đã thấy hắn cũng đang nhìn mình, đồng thời màn cầm trong tay loạng choạng, nàng hiểu được hắn đang hỏi nàng nên làm như thế nào.



Tần Thiên chỉ vào một thanh xà ngang trên nóc phòng, trên xà ngang có treo một móc sắt nhỏ, Tần Thiên nói: “Đem đỉnh màn buộc vào móc sắt đó.”



Trang Tín Ngạn nhìn sa màn, cảm thấy khó hiểu, hắn chưa bao giờ thấy có người treo màn như vậy, nhất thời không biết trong hồ lô của nàng chứa cái gì, bất quá vẫn làm theo lời của nàng, hắn thân cao chân dài, chỉ cần vươn cánh tay là có thể làm được.



Thấy hắn dễ dàng treo màn lên, Tần Thiên nhịn không được nở nụ cười, nàng sao không biết hắn sợ mình gặp nguy hiểm, nàng nghĩ thầm, kỳ thật Trang Tín Ngạn người này cũng khá tốt…



Treo màn xong, hắn vỗ vỗ tay, từ trên bàn nhảy xuống. Hắn nhìn màn rủ xuống phía dưới, trên mặt tràn đầy nghi vấn.



Tần Thiên cười cười, nhanh chóng chuyển dời bàn, đặt vào chỗ cũ, sau đó lại đem bốn phía giắt xuống đệm, giống như một cái lều đơn giản. Hắn cố ý muốn ngủ dưới đất, máu lại hấp dẫn muỗi,bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, đây là màn có sẵn nàng đã sửa lại, tuy rằng hơi khó coi, nhưng nói chung vẫn dùng được!



“Như vậy ngươi sẽ không bị muỗi cắn!” Tần Thiên ý bảo hắn đi vào thử một lần.



Trang Tín Ngạn nằm vào, Tần Thiên giúp hắn giắt màn cẩn thận, cách qua lớp màn, Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên khuôn mặt tươi cười mông lung, trong lòng rung động không thôi.
Sau đó nghe thấy tiếng thủ vệ hộ vệ kêu một tiếng: “Tổng đốc đại nhân!”



Ba người đồng thời cả kinh.



Ngay sau đó, Tổng đốc đại nhân một thân quan phục cùng với một gã thái giám cầm phất trần trong tay được một đám thị vệ vây quanh đi nhanh đến.



Sau khi tiến vào phòng, liền có thị vệ đứng ở cửa song thương giao nhau, giống như ngăn cản người ngoài xâm nhập.



Tần Thiên ba người đều biết quan hệ giữa Tổng đốc đại nhân cùng Tri phủ đại nhân, gặp tình cảnh này, tâm kêu không tốt.



Tổng đốc đại nhân đầu tiên âm u nhìn ba người liếc mắt một cái, sau đó thay một bộ mặt bình thản đối với vị thái giám bên cạnh nói: “Lưu công công, đây chính là trà thương Tống Tuần phủ mang đến, tuy rằng Tống Tuần phủ có ý tốt, nhưng bản quan cho rằng, nếu trình lên Hoàng Thượng thứ gì đó, dù sao cũng phải kiểm tra thật tốt.”



Lưu công công gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Lâm Tổng đốc nói đúng. Trình lên Hoàng Thượng thứ gì đều phải thật cẩn thận chu toàn” nói xong đi lên, cẩn thận xem xét dụng cụ mà Tần Thiên mang đến.



Tần Thiên ba người đứng lặng ở một bên, nếu thật sự chỉ là kiểm tra, thì cũng không có gì phải sợ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lưu công công.



Nhưng đúng lúc này, Lâm Tổng đốc bỗng nhiên tiến lên, cầm lấy hộp trắng chứa Dọa sát nhân hương.



Tần Thiên trong lòng căng thẳng, vội bước lên phía trước. Phải biết rằng lần này tiến vào vì để biểu diễn, cho nên bọn họ chỉ cầm theo một hộp trà, nếu xảy ra sai lầm gì, cũng không đủ thời gian trở về lấy.



Tần Thiên đi đến bên cạnh Lâm Tổng đốc cách đó không xa, đôi mắt gắt gao theo dõi hộp trà trong tay hắn. Trang Tín Ngạn cùng Phương Kiến Thụ cũng theo đi lên, thần sắc đều cẩn thận đề phòng.



Đã thấy Lâm Tổng đốc đem hộp trà mở ra, nhìn kỹ bên trong, sau đó giương mắt nhìn về phía Tần Thiên, hỏi: “Đây chính là lá trà các ngươi muốn dâng lên?”