Thịnh Thế Trà Hương

Chương 9 : Thần sắc nghiêm nghị

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Thấy hai người tiến vào, Tần Thiên vội vàng lui ra sau hai bước, cúi đầu cùng mọi người hướng về phía hai người làm lễ, trong viện bọn hạ nhân đều hô: “Nhị di thái thái, Nhị thiếu gia”.



Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo bọn nha hoàn khí thế ngang nhiên đi qua mọi người tiến vào cửa, khóe mắt không liếc bọn hạ nhân lấy một cái. Thẳng đến khi Nguyệt nương đi lên đón, lúc đó mới đảo mắt qua, cười nói: “Nguyệt nương, đại tỷ có trong phòng không?”



Nguyệt nương đầu tiên làm lễ với Lý di nương sau đó đáp: “Hồi Nhị di thái thái, phu nhân mới từ Trà Hành trở về, đang nghỉ ngơi”.



Lý di nương liếc mắt nhìn vào trong phòng, cười nói: “Đại tỷ vất vả thân thể đáng quý, nên nghỉ ngơi, vốn không nên quấy rầy nhưng ta vừa vặn có chuyện gấp muốn gặp Đại tỷ, đành phải làm phiền Đại tỷ một chút”



Nói xong nhìn Linh Nhi bên cạnh, Linh Nhi biết ý tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong đáp lại, Lý di nương lôi kéo tay con trai bước vào.



Mà hết thảy Nguyệt nương căn bản không kịp ngăn cản, nàng cau mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đi theo phía sau bọn họ.



Tần Thiên xem một màn này, mới cảm nhận rõ ràng địa vị của Lý di nương trong trang phủ này.



Chính thất nói một là một, hai là hai, thiếp thất nếu không có địa vị, chỗ dựa, tuyệt không dám làm càn như thế.



Đại phu nhân nhìn như nắm quyền, kỳ thực cũng không hẳn như vậy.



Mỗi một năm trôi qua, bọn nhỏ lại lớn thêm một tuổi, lúc nàng thật sự trao trả địa vị đương gia, với tính cách này của Lý di nương, sao có thể dung hạ mẫu tử Đại phu nhân?



Có lẽ đó chính là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai nữ nhân, cũng có thể nói là nguy cơ của trang phủ này.



Nếu nàng chỉ là nha đầu ở phòng giặt, hai người đối đầu đến ta chết ngươi sống cũng không liên quan đến nàng, nhưng hiện tại nàng đã là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, vô hình chung vận mệnh của nàng cũng lệ thuộc vào vận mệnh của Đại phu nhân. Nếu Đại phu nhân thất thế, người bên cạnh Đại phu nhân cũng không có ngày sau tốt lành.




Nếu đã như thế, bà phải đối đãi với Tín Xuyên càng nghiêm khắc. Nếu không, tâm huyết một đời của lão gia, sinh ý của trang phủ, cuộc sống của bao hạ nhân sẽ bị hủy. Trang phủ nếu sụp đổ, sẽ có bao nhiêu người không nơi nương tựa?



Cho nên việc này quyết không thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải giáo huấn khiến hắn khắc ghi trong lòng.



Nghĩ vậy, bà cũng không để ý tới Lý di nương, chỉ nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi nói ngươi sai rồi, nhưng ngươi nói xem, thật ra ngươi sai ở chỗ nào?”



Trang Tín Xuyên cúi đầu một lúc lâu cũng không lên tiếng.



Đại phu nhân cười lạnh: “Ngươi cứ việc nói điều suy nghĩ trong lòng ra đi”



Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt không phục, hắn nói: “Nếu Đại nương muốn ta nói ra lời trong lòng, vậy ta sẽ nói. Đại nương, loại chuyện này cũng không phải chỉ có mình trang phủ chúng ta làm, đại nương ra ngoài hỏi thăm xem, có nơi nào lại không gian lận cân thừa thiếu. Có trà thương thậm chí lấy phương thức dự mua cho trà nông vay tiền, sau lại thu lãi nặng, ta bất quá chỉ khấu chút ngân lượng, vẫn coi như phúc hậu”.



Hắn vừa nói, một bên thẳng thắt lưng, nói đến sau thanh âm cũng dần cao vút lên.



“Phúc hậu mẹ nó chó má”. Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đưa tay cầm sổ sách ném tới trên mặt Trang Tín Xuyên, khiến Trang Tín Xuyên lập tức ngậm miệng, Lý di nương cũng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.



Đại phu nhân xuất đầu lộ diện ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc người với người, có giảo hoạt, có quan to quý nhân, cũng có chính nhân quân tử, mà gian trá tiểu nhân lại càng không ít, dạng người gì mà bà ứng đối không được?



Chi, hồ, giả, dã bà còn có thể nói vài câu, lời xấu xa thô tục lại càng không làm khó được bà, lấy mềm đối mềm, lấy cứng đối cứng.



Không có cá tính, không có năng lực, làm sao có thể gánh vác Thịnh Thế Trà Hành nhiều năm như vậy?