Thịnh Thế Trà Hương
Chương 10 : Quyết định
Ngày đăng: 00:22 22/04/20
Trang Tín Xuyên bị đập một cái dấu đỏ trên mặt, trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng khi ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân, lòng bị kiềm hãm, lại cúi đầu.
Đại phu nhân mười mấy năm là đương gia chủ mẫu, nhan uy khí thịnh, với hắn mà nói vừa là phụ thân vừa là mẫu thân. Đối với Đại phu nhân trời sinh còn có cảm giác e sợ, hắn cũng không dám ở trước mặt Đại phu nhân lớn mật làm càn.
Đại phu nhân chỉ vào hắn cả giận nói: “Người khác làm như vậy, ngươi liền làm theo sao? Còn có thương nhân vì hương thân phụ lão xuất ra tiền tài sửa đường, quảng thí thiện đức, như thế nào không thấy ngươi học đến? Tốt không học, lại học một tí khôn vặt đường ngang ngõ tắt, còn ra vẻ ngoài miệng điều đó là đương nhiên, ngươi quả thực quá vô liêm sỉ”.
Bà đứng lên, vẫn chỉ vào Trang Tín Xuyên: “Ngươi cân thiếu có thể kiếm được nhiều ngân lượng hơn, nhưng ngươi cũng biết số tiền này đối với trà nông biết bao quan trọng? Có lẽ số tiền này có thể giúp bọn họ mua thêm chút xiêm y qua một mùa đông giá rét, cũng có thể giúp bọn họ thời điểm tất niên ăn thêm một chén cơm, một miếng thịt. Tiền ngươi kiếm ra bằng cách này, lương tâm ngươi để đâu?”
Ngoài cửa Nguyệt nương nghe Đại phu nhân mắng giận dữ như vậy có chút lo lắng, vén rèm đi vào, thấy Đại phu nhân tức giận mặt đỏ bừng bừng, vội vàng đi qua, vỗ vào ngực bà nói: “Phu nhân, ngườicẩn thận thân thể của mình”.
Bên cạnh Lý di nương thấy Đại phu nhân mắng con mình như thế vốn đang mất hứng, nhưng lại không biết xử sự đối với Đại phu nhân thế nào, liền đem lửa giận phát tiết lên người Nguyệt nương.
“Chủ tử ở phía trong nói chuyện, một hạ nhân như ngươi tiến vào làm gì? Còn không mau cút ra ngoài?”
Nguyệt nương không dám cãi lại, cúi đầu chịu đựng tức giận, bên cạnh Đại phu nhân lại nhìn Lý di nương cười lạnh: “Dù ta cùng ai nghị sự, Nguyệt nương đều đi theo bên cạnh ta. Nàng so với các ngươi còn hiểu biết nhiều hơn. Ai có tư cách kêu nàng ra ngoài? Tú Mai, ngươi cũng không cần sợ mất thể diện của Tín Xuyên, sự tình này của hắn, Nguyệt nương đều biết hết”.
Vài năm gần đây, Lý di nương càng ngày càng kiêu ngạo, nếu không phải Đại phu nhân còn có chút bản sự, có chút tính cách, chỉ sợ đã sớm bị nàng hạ bệ vị trí gia chủ. Nhưng sau lưng Đại phu nhân, Lý di nương cũng dùng một ít thủ đoạn ngáng chân, bởi vì những điều này, Đại phu nhân cũng không còn giữ sự hòa nhã với nàng ta.
Trang Tín Xuyên cúi đầu, vẻ mặt giận dữ, hai tay nắm chặt góc áo.
“Giang Hoa Anh, ngươi căn bản chính là có tư tâm, ngươi cho là ngươi có thể một tay che trời?” Lý di nương trừng mắt nhìn Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Làm chủ Thịnh Thế tương lại còn có thể là ai khác, còn không phải do người khác họ sẽ nhân cơ hội làm chủ”.
“Ha” Đại phu nhân cười to một tiếng, “Hiện giờ vẫn do ta làm chủ. Lý Tú Mai, ngươi hẳn không quên, lão gia trước khi qua đời đã lập di chúc”.
Nàng dừng một chút, ưỡn ngực, gằn từng tiếng: “Di chúc trong đó rành mạch viết rõ, gia chủ tương lai sẽ do ta tuyển lựa…” Đại phu nhân chỉ vào ngực mình: “Là ta, Đại phu nhân trang phủ – Giang Hoa Anh sẽ quyết định”.
Lý di nương tức giận nắm chặt thành quyền, sắc mặt biến hóa, lúc xanh lúc đỏ.
Nhưng cũng không nói lại được nửa câu.
Bởi vì đây là sự thật. Đã nhiều năm qua như vậy, đây là chuyện khiến nàng khó chịu, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem thi thể lão gia lên mà hỏi cho rõ ràng tại sao lại làm như vậy.
Cũng chính điều đó khiến uy phong của Đại phu nhân vẫn giữ được đến tận bây giờ.
Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Lý di nương một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn Trang Tín Xuyên vẫn đang quỳ ở góc kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Tín Xuyên, những lời của ta và nương ngươi chắc ngươi nghe hiểu được. Nên làm như thế nào, tự ngươi quyết định đi”.