Thịnh Thế Trà Hương

Chương 150 : Thần giao cách cảm

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Phương Nghiên Hạnh do dự muốn cự tuyệt. Nhưng lại thấy nếu mình cự tuyệt, hoặc là Tần Thiên tiếp tục mệt nhọc, hoặc là Đại phu nhân sẽ quan tâm đến việc này. Người đầu tiên quả thật khó có thể chiếu cố, mà người sau lại phải an tâm bảo dưỡng thân thể, càng không thể lao lực. Bản thân đã là người của Trang phủ, hai tỷ đệ vẫn luôn thâm chịu đại ân của Trang phủ, nay Trang phủ cần nàng, chẳng lẽ nàng thật sự trốn tránh co đầu rút cổ không bước ra? Đừng nói đến người khác nghĩ về nàng thế nào, chính nàng cũng sẽ xem thường bản thân mình.



Đang không biết nên lựa chọn ra sao, Tần Thiên còn nói một câu, khiến Phương Nghiên Hạnh xác định tâm tư mà đáp ứng nàng.



Tam di thái thái biết việc này, trước mặt Trang Tín Trung trách cứ nàng: “Ngươi đáp ứng sao lúc trước không cùng ta thương lượng, có phải ngươi cũng giống như người khác, không đem ta để vào mắt?” Nói xong, lôi kéo tay con khóc: “Ta biết, ta xuất thân không tốt, cũng khó trách ngay cả nội tức cũng xem thường ta…”



Trang Tín Trung là người thành thật và hiếu thuận, vội vàng dỗ mẫu thân, còn nháy mắt với Phương Nghiên Hạnh, để nàng nói lời nhẹ nhàng với mẫu thân. Phương Nghiên Hạnh tính tình mềm mại, trong lòng tuy rằng không vui, nhưng vẫn thuận theo dỗ hai câu.



Thấy nội tức chịu nhịn trước mặt mình, Tam di thái thái cũng vừa lòng, ngừng khóc, nói tiếp: “Con đáp ứng quản lý hậu viện không phải sẽ đối nghịch với Nhị phòng? Con đừng xem Nhị phòng hiện tại có vẻ như bị áp chế, ta nói cho con biết, Nhị di thái thái con người kia rất lợi hại, con không ứng phó được, về sau có khi lại thêm phiền toái, đến lúc đó chỉ sợ cố gắng lấy lòng cũng đã muộn. Con nhanh đi từ chối, chúng ta chỉ để ý sống sao cho tốt, đừng nhúng tay vào.”



Phương Nghiên Hạnh nói: “Nương, người có biết Tần Thiên nói với con điều gì không?”



“Nói cái gì?”



“Nàng nói, ngươi nếu khinh thường bản thân, người khác sẽ không chút khách khí giẫm lên ngươi.” Phương Nghiên Hạnh nhìn Tam di thái thái: “Nương, chúng ta vẫn đều lùi bước không dám xuất đầu lộ diện, nhưng người nhìn xem, người trong phủ ai đối tốt với chúng ta? Lần trước nương sinh bệnh, Nhị di thái thái ngay cả đại phu cũng không mời đến xem cho người, cuối cùng vẫn do con cầu Đại phu nhân bà mới sai ngươi thỉnh Chu đại phu đến. Không nói tới việc này, người nhìn xem đồ ăn của chúng ta như thế nào, thứ nào mà không phải là đồ thừa của người khác, người nhìn xem thái độ của hạ nhân đối với chúng ta ra sao, nương, người cũng đành nhẫn nhịn ăn thứ đồ ăn như vậy, vì ngại ngần không dám trách tội phòng bếp? Bởi vì người biết cho dù nói, người khác cũng sẽ không coi người ra gì”.



Tam di thái thái thay đổi sắc mặt mấy lần, xấu hổ khóc òa: “Con đang trách cứ ta ư?”



Trang Tín Trung thấy mẫu thân khóc, lại nhìn về phía Phương Nghiên Hạnh, ý bảo nàng không cần nói thêm nữa, ai ngờ Phương Nghiên Hạnh luôn mềm mại nhã nhặn nhưng không hề để ý đến hắn tiếp tục nói: “Nương, con không trách người, nếu một mình mình chịu ủy khuất cũng đành thôi. Nhưng nương, người nhìn Tín Trung, người nhìn Minh Lan xem, người đã bao giờ thấy Tín Trung dám nói chuyện lớn tiếng trong Trang phủ? Minh Lan thì càng không cần phải nói tới, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng chẳng thèm để ý sắc mặt của nàng”.



Nhớ tới nữ nhi của mình vẫn luôn sống trong ủy khuất, Tam di thái thái cũng rất khổ sở.”Đây đều là mệnh, chúng ta đành phải nhận mệnh thôi” Tam di thái thái khóc nói.



Phương Nghiên Hạnh lắc đầu: “Nếu đây là vận mệnh, con cũng không muốn nhận mệnh. Con không muốn tương lai con của con ở Trang phủ cũng phải ẩn mình giống như vậy, con không muốn nó bị người khác xem thường. Con muốn nó là một tiểu chủ tử đường đường chính chính, thẳng lưng mà sống, ai cũng không dám bắt nạt, không dám coi khinh. Nay Đại thiếu phu nhân  đã cho con cơ hội, giúp con ở Trang phủ lập uy, con sẽ cố gắng làm thật tốt, sẽ không bởi vì sợ Nhị di thái thái mà lui bước”. Nói xong, Phương Nghiên Hạnh cũng không chờ Tam di thái thái đáp lời, xoay người trở về phòng.



Trang Tín Trung dỗ mẫu thân xong, liền theo đi vào, thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi ở đầu giường rơi lệ.
Tần Thiên cầm hai tay của hắn, xem như khuyến khích.



“Tín Ngạn, nhìn ta… Đúng, học bộ dáng của ta, hé miệng, phát ra tiếng, ” Tần Thiên nhẹ phát ra thanh “A”, nhưng Trang Tín Ngạn hé miệng ra lại không thể phát ra một thanh âm nào cả.



Tần Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không đúng, không có thanh âm, Trang Tín Ngạn có chút sốt ruột, lại dùng khí lực, khí lực quá lớn khiến hắn mặt đỏ lên, thân mình cứng ngắc, nhưng vẫn như cũ không thể phát ra một thanh âm nào.



Sau vài lần thất bại, Trang Tín Ngạn rõ ràng có chút nôn nóng.



“Đừng vội đừng vội.” Tần Thiên nắm chặt tay hắn, tận lực trấn an hắn, có lẽ do vẻ mặt nàng yên ổn cuốn hút hắn, dần dần Trang Tín Ngạn cũng bình tĩnh lại, có điều vẻ mặt có chút uể oải.



Đã được hơn một tháng, đừng nói tới trò chuyện, ngay cả việc đơn giản phát ra tiếng cũng không làm được, hắn thật sự có thể học nói sao?



Hắn không khỏi có chút hoài nghi.



Tần Thiên thấy hắn bộ dạng này, làm sao không rõ suy nghĩ trong lòng hắn. Trong quá trình học nói, uể oải cùng nản lòng không thể tránh được, hắn cần là sự ủng hộ và cổ vũ.



Nàng nhéo nhéo tay hắn, Trang Tín Ngạn cảm giác được ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt có chút áy náy, tựa hồ thật có lỗi nàng phí nhiều tâm lực như vậy nhưng lại vô dụng.



Nàng hướng tới hắn sáng sủa cười, “Không có vấn đề gì, chúng ta từ từ mà làm, còn nhiều thời gian mà”, nàng cũng thấy kỳ quái, lúc trước, nàng thật sự có nghe thấy hắn phát ra tiếng, tuy rằng rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng quả thật có phát ra âm thanh, vì sao hiện tại lại không thể?



Hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được, có lẽ lúc đó là lơ đãng, hiện tại cố ý làm ngược lại không được.



“Tín Ngạn, phát ra tiếng không cần dùng nhiều khí lực như vậy, ngươi chỉ cần dùng dây thanh…” Nói tới đây, Tần Thiên nhớ tới hắn căn bản không rõ “Dây thanh” là cái gì, không nghĩ ngợi thêm, nàng cầm lấy tay hắn đặt lên dây thanh rung động trên cổ nàng…