Thịnh Thế Trà Hương

Chương 151 : Phát ra tiếng

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Tần Thiên nhớ tới hắn căn bản không rõ “Dây thanh” là cái gì, không nghĩ ngợi thêm, nàng cầm lấy tay hắn đặt lên dây thanh rung động trên cổ nàng.



Trang Tín Ngạn còn chưa kịp phản ứng, tay đã chạm vào làn da tinh tế mềm mại trên cổ nàng, chỉ thấy cảm giác trên đầu ngón tay tinh tế ôn nhuyễn. Trang Tín Ngạn ngây người, trong đầu trống rỗng, cảm quan toàn thân dường như đều tập trung vào nơi tiếp xúc ôn nhuyễn kia.



Dư quang khóe mắt dường như nhìn thấy miệng nàng hé ra lại ngậm vào, nàng đang nói gì đó? Nhưng hắn đã không thể tập trung tinh thần xem cho rõ.



Từ khi thành thân tới nay, trừ bỏ cầm tay, bọn họ cơ hồ chưa từng thân mật tiếp xúc. Hắn biết nàng không muốn, hắn cũng không muốn cưỡng ép nàng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không nghĩ đến. Nếu chưa từng nếm thử qua thì đành thôi, nhưng mà… Nhưng mà…



Hắn thường nhớ tới đêm đó ở sơn động, nhớ tới da thịt nàng trắng nõn mịn màng, nhớ tới thân thể mềm mại của nàng, nhớ tới lúc nàng lửa nóng dây dưa. Bất quá chỉ mới ôm lấy nàng, bất quá chỉ muốn đi một bước đầu tiên, đã có tư vị mê mị đến tận xương như vậy, nếu cùng nàng thực hiện theo xuân cung đồ kia, sẽ là dạng cảm giác gì đây?



Ý tưởng này, hắn không chỉ suy nghĩ một lần, có đôi khi nhìn nàng cười, hắn sẽ có ý niệm này trong đầu. Tiếp theo thân mình nóng lên, dưới bụng trướng căng, sự tra tấn này quả thực không cách nào hình dung, nhưng cũng đem lại cho hắn một cảm giác không thể miêu tả.



Hết thảy hắn đều cố gắng không biểu hiện ra ngoài, hắn nếu thật sự muốn che giấu cái gì, ai cũng vô pháp nhìn thấu.



Lúc đó, hắn đều đi giội nước lạnh, hắn đi đến phòng luyện công, hắn tìm biện pháp phân tán lực chú ý, áp chế hết thảy, đơn giản không muốn thương tổn nàng, chọc nàng mất hứng.



Nhưng hiện tại… Hiện tại…



Hiện tại bọn họ dựa vào gần như vậy, đây là lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng tiếp cận hắn như vậy. Hắn biết nàng đang giúp hắn phát ra tiếng, hắn không nên nghĩ nhiều, nhưng khi trên người nàng phát ra mùi thơm đánh úp về phía hắn, hắn không thể khống chế mình tâm viên ý mã.



Ánh mắt hắn dừng trên cổ nàng, đường cong nơi cổ nàng rất đẹp, tinh tế, thon dài, làn da trắng noãn non mềm, như mỹ ngọc thượng đẳng. Hắn nhẹ nhàng mà giật giật ngón tay, muốn vuốt ve da thịt như tơ kia, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết không thể lỗ mãng, hắn một bên khát vọng một bên khống chế, tay đã bị hai loại ý chí mâu thuẫn chi phối, bởi vì không thể phối hợp mà run nhè nhẹ, mặc kệ là ngón tay hay trong lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.



Ánh mắt của hắn chậm rãi trượt xuống, nàng mặc trung y ngân bạch, mỏng manh, hai vạt áo hơi hé, lộ ra một khoảng trước ngực tuyết trắng, ẩn ẩn có thể thấy được xương quai xanh mảnh khảnh. Vải mềm mại như lụa mặc lên người nàng lộ đường cong vẻ thân thể, buộc vong quanh eo nàng, hắn biết vật liệu này mặc lên da thịt có bao nhiêu mỹ cảm…



Hắn thậm chí kìm lòng không được nghĩ đến bên trong có thể là cái yếm hồng thêu hoa như lần trước hay không?



Trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng nàng mặc yếm hồng, trên yếm hồng thêu hoa mơ hồ có hai điểm cao vút trước ngực nàng, xung quanh ẩn hiện nửa vòng tròn, giống như hai đóa hoa trắng noãn, khiến người ta thần hồn điên đảo…


Trong nháy mắt, Tần Thiên như bị nhiếp hồn phách, trong đầu trống rỗng.



Giây tiếp theo, lại thấy một trận thiên toàn địa chuyển, chờ nàng phục hồi tinh thần đã bị hắn đặt ở dưới thân.



Nàng kinh sợ, mở to hai mắt nhìn hắn, mặt hắn đỏ bừng, có chút âm u, không nhìn rõ vẻ mặt hắn thế nào, nhưng đôi mắt kia, sâu thẳm giống như khôn cùng ám dạ, khiến nàng như bị hút vào không gian vô biên vô hạn.



Tóc dài của hắn rơi xuống, một lọn tóc chạm nhẹ vào mặt nàng, vào cổ nàng, cảm giác ngưa ngứa dường như truyền đến tận đáy lòng, khiến toàn bộ cơ thể nàng đều trở nên mềm yếu.



Nàng thấy đầu của hắn càng ngày càng thấp, lòng của nàng nhảy cũng càng lúc càng nhanh, ánh mắt của nàng không nhịn được dừng trên môi hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cẩn thận ngắm nghía bờ môi của hắn, hình dáng rõ ràng, đường cong môi dưới đầy đặn, khóe miệng rất sâu, cho nên bình thường sẽ khiến người khác có cảm giacs trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhưng hiện tại, lại làm cho nàng cảm thấy…



Gợi cảm, không sai, chính là gợi cảm.



Gợi cảm đến mức làm cho nàng miệng khô lưỡi khô.



Nàng bỗng nhiên cảm thấy yết hầu nuốt nhanh, môi khô, nàng kìm lòng không được nhấp hé miệng môi.



Ở sâu trong đáy lòng bỗng nhiên vang lên cảnh báo, có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở nàng: đẩy hắn ra, đẩy hắn ra.



Nàng đưa tay đặt lên ngực hắn, nhưng tay nàng mềm nhũn, không chút khí lực, khí lực không biết chạy đi nơi nào, chống cự này, càng giống như một sự nghênh đón đầy ái muội.



Sau đó, nàng cảm giác được thân mình áp xuống, đem tay nàng áp chế, hai mắt hắn chặt chẽ nhìn thẳng nàng, đôi mắt yêu mị nhiếp trụ hồn vía nàng.



Đầu của hắn cũng áp xuống, bờ môi của hắn dán sát vào môi của nàng.



Trong nháy mắt, Tần Thiên như bị điện giật, toàn thân run rẩy, lại cũng vô pháp nhúc nhích…



Tim, chợt ngừng đập rồi lại nhảy nhót.