Thịnh Thế Trà Hương
Chương 152 : Tiêu hồn
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tần Thiên mở to hai mắt, trong đầu lộn xộn, không có ý thức, cũng không có cảm giác.
Không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió, khiến sa màn tuyết trắng bị thổi bay, bao trùm lên hai người, mọi thứ như chìm trong sương mù.
Đèn đuốc lay động vài cái rồi chợt tắt, hắc ám nhanh chóng nuốt chửng hết thảy, mà tại đây trong bóng đêm không bờ bến, tri giác dần dần khôi phục, cảm quan cũng dần dần rõ ràng…
Đầu tiên nàng cảm giác được môi hắn như lửa nóng, hơi thở nóng cháy, nhiệt độ này như muốn đem nàng thiêu đốt…
Tần Thiên cảm thấy ngực khó chịu, nhịn không được thở ra một hơi dài, lại ngạc nhiên phát hiện, hơi thở nàng cũng nóng cháy vô cùng, cùng với hơi thở của hắn nhanh chóng hòa lẫn. Nàng cảm giác được hắn nhẹ nhàng run rẩy, thân thể hắn đặt ở trên người nàng, cách hai tầng quần áo đơn bạc, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.
Nóng như vậy, như muốn đem nàng thiêu đốt, như muốn đem nàng hòa tan…
Lý trí nói với nàng, không nên cứ tiếp tục như vậy, phải nhanh chóng đẩy hắn ra. Nhưng thân thể của nàng giống như bị người rút đi xương cốt, hoặc như bị hắn hòa tan thành một vũng nước, mềm nhũn không có chút khí lực, ngay cả nâng lên một ngón tay cũng không thể, lại dường như biến thành bùn loãng, chặt chẽ bám lên người hắn, không có một chút khe hở…
Tâm cũng dường như muốn hòa tan …
Trong bóng đêm, tay hắn xoa mặt nàng, trong lòng bàn tay dường như có lửa, một chút lại một chút làm bỏng da thịt nàng, khiến da thịt nàng từng đợt run rẩy, điện giật tê dại.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng hôn môi, nhưng chưa bao giờ từng có cảm giác này, giống như cả linh hồn bị kích động vậy…
Mà hắn mới chỉ đang dán sát vào môi của nàng mà thôi…
Trong lúc đần độn, Tần Thiên vẫn nhịn không được cảm thán: người này thật sự là thanh thuần, ngay cả hôn môi cũng không biết…
Điều này khiến nàng có cảm giác như đang chiếm tiện nghi của hắn, nhưng rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi của nàng mà…
Tâm tư chuyển động một vòng, người cũng thanh tỉnh không ít. Đang chuẩn bị dành chút khí lực đẩy hắn ra, bỗng nhiên, nàng cảm giác được động tác nhẹ nhàng của hắn.
Hắn đang hút nhẹ môi nàng, động tác nhỏ nhẹ nhàng chậm chạp, nàng có thể cảm giác được bờ môi của hắn đang run rẩy, tay hắn cũng run rẩy, lông mi hắn giống như bàn chải mềm chạm nhẹ lên mặt nàng, tê tê ngứa ngứa, giống như có ai lấy cọng lông chim cù nhẹ vào lòng nàng.
Nàng giật mình, chút khí lực vừa mới dành dụm lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi
Sau đó, hắn lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm môi nàng, đầu lưỡi mềm mại một chút lại một chút lướt qua môi nàng, mang theo một chút dẫn dụ, một chút e dè, hắn một bên hút nhẹ, một bên liếm môi, thật cẩn thận, trân trọng, như đang che chở trân bảo, hoặc như đang nhấm nháp một món ăn ngon.
Động tác ngây ngô cũng không mới lạ.
Tần Thiên, ngươi cũng đừng quan tâm nữa, nếu ngươi không muốn lưu lại, hắn cho dù đã thân mật với ai cũng không liên quan đến ngươi, Mà nếu lưu lại, đây là chuyện quá khứ của hắn ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì? Cũng không phải nụ hôn đầu tiên của ngươi a.
Hơn nữa, chưa biết được hắn về sau có thể có thiếp thất hay di nương gì đó, chủ mẫu Trang phủ phải hiền lành rộng lượng, xem Đại phu nhân đối với tiểu lão bà của lão công mình thật tốt…
Mẫu thân đã như vậy, ai dám khẳng định Trang Tín Ngạn hắn đối với lão bà của mình không có loại yêu cầu này? Nói hắn không chịu tiếp xúc nữ nhân, nhưng lại biết hôn như vậy, có thể thấy được đồn đãi không nhất định là sự thật.
Lúc này, nghe thấy Bích Liên gọi một tiếng: “Đại thiếu gia.”
Tần Thiên ngẩng đầu, đã thấy Trang Tín Ngạn mặc một quần áo tập luyện từ ngoài đi vào.
Theo bản năng, Tần Thiên cúi đầu xuống, trên mặt như bị lửa thiêu.
Dư quang khóe mắt lại liếc về phía hắn một cái, đã thấy hắn dừng lại một lúc, rồi hướng về phía tịnh phòng, bên kia chắc đã chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa.
Chờ Trang Tín Ngạn tắm rửa đi ra xong, Tần Thiên đã được nha hoàn trợ giúp mặc quần áo chỉnh tề, bởi vì hiện tại nàng mỗi ngày đều phải đến Trà Hành, cùng nhiều người tiếp xúc, vì vậy quần áo tuy nhẹ nhàng nhưng cũng cần trang trọng lịch sự.
Nàng hôm nay chỉ vấn tóc đơn giản, cắm trâm ngọc bích lưu kim, mặc gấm vóc sắc xanh nhạt thêu hoa mai, váy dài màu trắng.
Nhưng đơn giản như vậy lại bởi vì da thịt nàng vô cùng mịn màng, ánh mắt lung linh sáng ngời, có vẻ giống như gốc cây nghênh đón mùa xuân thanh lệ hơn người.
Trang Tín Ngạn nhìn ngắm, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mặt.
Tần Thiên dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Ba nha hoàn thấy tình cảnh như vậy đều biết điều lui ra.
Phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, không khí liền có chút xấu hổ.
Trang Tín Ngạn cảm thấy tối hôm qua là hắn đường đột, mạo phạm nàng, không biết nàng có giận mình hay không, đang nghĩ nên xin lỗi nàng thế nào, sợ nàng bởi vậy mà chán ghét mình, hoặc coi mình là kẻ vô sỉ hạ lưu.
Còn Tần Thiên thì nghĩ chuyện ngày hôm qua cũng chưa phát sinh quá mức, muốn tự nhiên giống như lúc trước cùng hắn ở chung, hơn nữa, kiên quyết không để “Sắc đẹp” của hắn mê hoặc, nếu lỡ nhất thời không khống chế được, hoài thai, cũng chỉ có con đường phải lưu lại. Miễn cưỡng như vậy, đối với đôi bên mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Đã có chủ ý, Tần Thiên hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh hắn.