Thịnh Thế Trà Hương

Chương 153 : Nạp thiếp

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Tần Thiên hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, hầu hạ hắn mặc quần áo.



Sau khi thành thân, Tần Thiên vẫn đều muốn dạy hắn tự mặc quần áo, hắn thông minh như vậy, vậy mà thời điểm mặc quần áo tay chân luôn luống cuống, mỗi lần đều làm cho Tần Thiên không nhịn được, đành tiếp nhận hầu hạ việc mặc quần áo cho hắn, đến cuối cùng, không nề hà lại trở thành nha hoàn bên người của hắn.



Đây vốn là chuyện vẫn làm thường ngày, hôm nay dù thế nào cũng đều cảm thấy mất tự nhiên. Tay vừa khẽ chạm lên người hắn đã cảm thấy nóng dọa người, nhưng khi tiếp xúc, lại cảm giác nhiệt độ cơ thể bình thường. Thế mới biết là do tâm lý của mình tác oai tác quái.



Nàng cúi đầu xuống, có chút chột dạ, trên mặt nóng bừng. Cảm giác được tầm mắt hắn vẫn đuổi theo nàng, ánh mắt này như có ma lực, làm cho tay nàng toát ra mồ hôi, làm cho tim của nàng mất đi tần suất đập bình thường…



Nàng cảm thấy nàng không thể lại khẩn trương như vậy, cũng không thể tùy ý hai người tiếp tục dây dưa ái muội, nàng muốn đem mọi chuyện phát sinh đều phải được phân tích rõ ràng, như vậy mới dễ dàng nắm vận mệnh trong tay, nàng ghét nhất là sự mơ hồ không rõ rệt.



Nàng thở sâu, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt hắn.



Ánh mắt kia ôn nhu như nước suốt mùa xuân, tình ý lan tỏa tinh khiết. Nhưng nàng bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn, làm cho hắn không kịp thu hồi ánh mắt, cơ hồ chật vật quay đầu, nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng.



Tần Thiên vẫn nhìn hắn, vẫn duy trì ánh mắt trấn định. Có lẽ cảm giác được ánh mắt nàng khác thường, Trang Tín Ngạn trên mặt bớt đỏ ửng, hắn quay đầu, nhìn nàng.



“Tối hôm qua chuyện đó không phải ai có lỗi.” Tần Thiên đối với hắn nhẹ nhàng nói, “Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh được không? Về sau chúng ta đều chú ý một chút, đừng để loại chuyện này xảy ra lần nữa.” Nàng có thể kháng cự một lần, cũng không dám chắc có thể kháng cự lần thứ hai, lần thứ ba, nếu hắn cứ nhiệt tình như vậy, như một đống lửa hừng hực, đủ để đem nàng thiêu đốt hầu như không còn chút gì…



Nàng có chút sợ hãi cảm xúc không thể nắm bắt này. Càng không nắm chắc việc cứ đối mặt tùy theo hậu quả về sau thế nào. Nàng biết lòng tự trọng của hắn rất cao, chỉ cần nàng nói rõ, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy nữa. Nhưng lời vừa nói ra, lại cảm thấy tâm khó chịu, như đánh mất thứ gì đó.



Thấy rõ những lời này, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Trang Tín Ngạn cũng biến mất, gương mặt trở nên tái nhợt, hắn nhìn nàng, tâm bỗng nhiên như từ trên cao rơi xuống, tan thành nhiều miếng nhỏ, từng đợt đau đớn đánh úp lại.



Nàng đúng là vẫn không muốn …



Cũng đúng, mình chung quy chỉ là một người không toàn vẹn, cần gì phải cưỡng cầu nàng, nay nàng đã trở thành thế chất nữ của Tống Thái phó, về sau hoàn toàn có thể gả cho một người tốt hơn.



Hắn tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu, như có gì đó đè lên ngực hắn, hoặc như có gì chặn ngang cổ hắn, làm cho hắn thở không nổi. Hắn đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút viết xuống: “Tối hôm qua là ta đường đột, về sau ta sẽ chú ý.”
Hải Phú nhìn thấy ngây người mất một lúc, có chút kinh ngạc nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, dường như bất bình cho hắn, nhưng bị Trang Tín Ngạn thúc giục, vẫn là gằn từng tiếng đọc lên.



“Phu nhân, Đại thiếu gia nói, chỉ cần Tần Thiên còn ở Trang phủ một ngày, hắn sẽ không nạp thiếp. Đại thiếu gia còn nói, người đừng lo lắng cho hắn, hắn hiểu được nên chiếu cố bản thân như thế nào.”



Đại phu nhân sửng sốt, tuy rằng đau lòng con, nhưng bà chung quy là người tâm lý, sẽ không miễn cưỡng hắn, thấy hắn không muốn, biết hắn có ý nghĩ của riêng mình, cũng không kiên trì ép buộc.



“Được rồi, nương biết con là người có chủ ý, việc này cứ để con tự quyết định đi.” Tiếp đó chuyển đề tài, dặn dò hắn vài câu trên đường cẩn thận linh tinh, lại nói với Hải Phú vài câu rồi bảo bọn họ ra về.



Sau khi rời khỏi, Hải Phú đối với Trang Tín Ngạn hầm hừ nói: “Thiếu gia, người sủng Đại thiếu phu nhân như vậy, cẩn thận làm hư nàng a”



Bởi vì là cùng nhau lớn lên, rất nhiều lúc Hải Phú lại là người phát ngôn của hắn, cho nên hai người cảm tình luôn luôn thân hậu, Hải Phú tuy rằng là hạ nhân nhưng cũng dám ở trước mặt hắn nói thẳng việc này.



Đối với Tần Thiên, Hải Phú cảm giác rất phức tạp, có lúc, Tần Thiên đối với Đại thiếu gia rất tốt, thật sự rất tốt, là nữ tử đối với thiếu gia tốt nhất mà hắn từng chứng kiến qua. Nhưng về phương diện khác, thiếu gia vì nàng thương tâm khổ sở chịu ủy khuất, điều này làm cho hắn rất khó chịu. Đối với hai người, hắn tất nhiên là đứng về phía Trang Tín Ngạn



Trang Tín Ngạn không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, nếu nàng có thể lưu lại, cho dù làm hư nàng thì có làm sao.



Nghĩ nghĩ, không khỏi thở dài một hơi.



Bên này, Trang Tín Ngạn rời đi chưa được bao lâu, Lam Sơn tiến vào thông báo, Tạ phu nhân đến.



Đại phu nhân đang uống trà nhất thời chưa kịp phản ứng: ” Tạ phu nhân nào?”



“Đó là Tạ gia đính hôn với Tứ tiểu thư.”



Đại phu nhân kinh ngạc, buông chén trà, gọi người mời Tạ phu nhân đến đại sảnh, sau đó được Nguyệt Nương hầu hạ thay đổi quần áo, sau đó đi ra ngoài.