Thịnh Thế Trà Hương

Chương 154 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Tạ phu nhân đi rồi, Đại phu nhân suy tư một lúc, sau đó phái người gọi Nhị di thái thái tới đây, chuyển đạt ý tứ của Tạ phu nhân.



“Ta tuy rằng là Đại nương, nhưng cho tới nay, Minh Hỉ đều do ngươi nuôi dưỡng. Việc hôn nhân này cũng là chủ ý của các ngươi, nay phát sinh biến cố, các ngươi cũng tự mình quyết định đi.” Đại phu nhân thực bình tĩnh nói với Nhị di thái thái.



Nhị di thái thái mặt xanh trắng đi ra khỏi Thanh Âm viện, trở lại Cúc Hương viện liền phát hỏa đập nát một bộ trà cụ. Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ nghe nói mẫu thân phát giận một trước một sau đi tới, lại từ miệng mẫu thân biết được tin tức này. Hai người tâm đều chợt lạnh.



Hóa ra tổ mẫu của Tạ Đình Quân bệnh mới mất, Tạ gia mới từ Phương bắc chịu tang trở về. Tạ Đình Quân nên vì tổ mẫu giữ đạo hiếu một năm, trong một năm này không thể thành thân.



Vốn điều này cũng không có vấn đề gì, rất nhiều nhà đều gặp phải sự tình này, thậm chí nếu giữ đạo hiếu với phụ mẫu, còn phải chờ ba năm. Hai bên đàm thỏa, mặt khác lại ước định hôn kỳ cũng không sao.



Nhưng vấn đề là, lần này Tạ phu nhân tới đây một chuyến, bà ta nói, đây đều là vấn đề của nhà họ, không nên liên lụy Trang cô nương, nếu Trang cô nương có lựa chọn tốt hơn, muốn hủy bỏ hôn ước, Tạ gia bọn họ cũng sẽ không lấy lại sính lễ, xem như bồi thường cho Trang cô nương.



Lời này tuy khá khách khí, nhưng ngụ ý ai cũng hiểu được, hắn là muốn từ hôn. Nếu không, ai lại vô duyên vô cớ đem việc “Không lấy lại sính lễ” này nói ra? Có lẽ coi trọng thể diện, nên thừa cơ muốn từ hôn. Không thể thành thân đúng hạn, từ hôn cũng không tính là có lỗi với Trang phủ, giữ lại thể diện cho đôi bên. Nếu không dưới loại tình huống này cứ gả đến ngày sau cuộc sống cũng không có gì tốt đẹp.



Trang Minh Hỉ nghe xong chuyện này, biết bởi vì ca ca đã đánh mất địa vị đương gia mà đối phương ghét bỏ, nàng vốn tâm cao khí ngạo lúc này tức đỏ mắt, kêu lên: “Nương, từ hôn thì từ hôn. Trang Minh Hỉ ta chẳng lẽ trừ bỏ Tạ gia chẵng lẽ không thể gả đến một nhà tử tế? Quá bắt nạt người rồi”.



Nàng tuy là thứ nữ, nhưng mặc kệ là ở Trang phủ, hay trong thương nhân Dương Thành, ai dám xem thường nàng? Hơn nữa nàng mỹ mạo xinh đẹp như hoa, lại có Nhị di thái thái từ nhỏ dốc lòng bồi dưỡng, cho nàng học thi thư, có thể sánh với danh môn khuê tú. Vì vậy từ nhỏ Trang Minh Hỉ mắt cao hơn đỉnh, nam tử bình thường nàng còn chướng mắt. Thẳng đến khi Tạ gia ở Dương Thành quật khởi, nàng tại yến hội của Tạ gia nhìn thấy Tạ Đình Quân uy vũ oai hùng, liền động tâm tư, tốn chút công phu mới được như nguyện cùng hắn định hôn ước.




Tạ phu nhân biết được rất tức giận, nói với Tạ Đình Quân: “Nhìn con làm ra chuyện gì kìa. Lúc trước ta đã nói nàng ta là thứ nữ không thích hợp, con lại cứng rắn muốn định ra việc hôn nhân, nay hối hận cũng đã muộn” nói xong cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Rốt cuộc là thiếu sự giáo dưỡng của phụ thân, thật sự là trơ trẽn. Một khi đã bám lấy liền giống như cao dán chặt trên lưng, bóc cũng bóc không ra, người như thế cũng xứng là chủ mẫu Tạ gia hay sao?”



Tạ Đình Quân không chút hoang mang cười nói: “Lúc trước địa vị chính thê cho ai đều có thể, nhưng hiện tại con đã chọn được người thích hợp, cho nên mặc kệ hôn ước này có được định ra hay không, con cũng đã có cách.” Hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, cười lạnh: “Trước cứ để bọn họ nháo to, càng lớn chuyện, tương lai bọn họ rơi xuống càng đau.”



Tạ phu nhân biết thủ đoạn của con, vội vàng nói: “Con cũng đừng nên làm quá mức, nay muội muội con cũng đến tuổi cập kê, đừng gây ra chuyện xấu ảnh hưởng đến việc hôn nhân của muội muội con.”



Nhớ tới muội muội xinh đẹp trí tuệ của mình, Tạ Đình Quân không khỏi tươi cười, nói với Tạ phu nhân: “Mẫu thân yên tâm, muội tử của con như vậy, đau lòng còn không kịp, sao có thể hại nàng? Uyển Quân được mẫu thân dạy dỗ thi thư thủ lễ, đoan trang đại phương, so với cao môn thục nữ còn hơn xa, tương lai hiền tế của nương nhất định sẽ không phải là người bình thường “



Nói đến nữ nhi, Tạ phu nhân sắc mặt lộ vẻ vui mừng, những việc không thoải mái vừa rồi đều dứt bỏ.



Từ lúc ra khỏi viện của Tạ phu nhân, tùy tùng Lâm Vĩnh nhịn không được hỏi Tạ Đình Quân: “Không biết vừa rồi công tử nói người thích hợp làm chính thê nhưng là…”



Tạ Đình Quân nâng lên một bàn tay ngăn trở hắn nói tiếp, hắn xoay người nhìn về phía Lâm Vĩnh, cười cười: “Tất nhiên là nữ tử xứng đôi với Tạ Đình Quân ta. Ta đã thông qua Trang Tín Xuyên tiếp kiến Tổng đốc đại nhân, mà bọn họ từ sau khi mất đi địa vị đương gia đối với Tổng đốc đại nhân đã không còn quan trọng, cứ như thế, ta giữ ở bên người cũng không có ý nghĩa gì, vị trí chính thất càng không nên lãng phí ở trên người Trang Minh Hỉ.”



Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời dần dần lặn về phía tay nheo mắt lại, “Việc qua cầu rút ván này ngẫu nhiên làm một lần cũng không có vấn đề gì”