Thịnh Thế Trà Hương

Chương 155 : Hoàn toàn tỉnh ngộ

Ngày đăng: 00:23 22/04/20






Nhị di thái thái tuy rằng bỏ ra hết công phu, nhưng vì Tạ Đình Quân đối với Trang Tín Xuyên xem như không thấy, khiến sự việc tiến triển cũng không sáng sủa. Trang Tín Xuyên cùng Nhị di thái thái cố nhiên phiền lòng, thân là đương sự Trang Minh Hỉ trừ bỏ cảm thấy thẹn thùng, cũng rất đau lòng.

Nàng đối với ca ca mẫu thân không tốt sao? Cho tới nay, nàng toàn tâm toàn ý vì bọn họ, vì ca ca bày mưu tính kế, ngay từ rất sớm, ca ca gặp phải cục diện rối rắm gì đều là nàng nghĩ biện pháp thu xếp. Nhưng đổi lại nàng được cái gì? Ca ca vì bản thân, căn bản không để ý đến hạnh phúc chung thân của nàng. Nương trong lòng cũng chỉ có mỗi mình ca ca, bất luận phát sinh chuyện gì đều có xu hướng đứng về phía ca ca, cũng không vì mình mà lo lắng.

Sự tình nháo đến nước này, nàng nếu gả đi, sao có ngày sau tốt đẹp? Tạ gia thật sự sẽ tương trợ bọn họ? Chỉ bằng tài cán này của ca ca cũng có thể từ tay của Đại phòng đoạt lại địa vị đương gia? Đã không có nhà mẹ đẻ dựa vào, nàng chỉ là một thứ nữ sao có thể ở Tạ gia sống yên ổn? Bọn họ lấy nàng làm tiền đặt cược, có từng nghĩ tới kết cục thê lương của nàng hay không?

Trang Minh Hỉ càng nghĩ càng thương tâm. Nhưng nàng thì có biện pháp gì? Nương nói đúng, hôn sự của nữ tử căn bản không thể do mình làm chủ. Chẳng lẽ nàng cũng chỉ có thể ngồi chờ kết cục bi thảm?

Trong lúc này bỗng nhiên xảy ra biến cố khiến nàng hiểu rõ suy tính của người thân, làm cho nàng đối với tương lai sinh ra một loại lo âu, nàng mỗi ngày tránh ở trong phòng lấy lệ rửa mặt, cơm nước không buồn ăn, đau khổ suy tư về cách để thay đổi vận mệnh. Tuy nàng có trí tuệ, chung quy cũng chỉ là một nữ tử tuổi còn nhỏ, lại có thân thế nữ nhân hèn mọn ở thời đại này, ý tưởng khó thoát khỏi phong tục truyền thống, nàng không dám công nhiên cãi lời huynh trưởng, lại càng không dám bỏ nhà trốn đi.

Hôm nay, nàng đang ở trong phòng yên lặng rơi lệ, lại nghe thấy bên ngoài huyên náo xôn xao không ngớt. Nàng lau nước mắt, gọi nha hoàn bên người Hỉ Thước tiến vào: “Nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Hỉ Thước đi ra ngoài hỏi thăm một lúc, rồi tiến vào hồi báo: “Là Nhị di thái thái và Tam thiếu phu nhân đang cãi nhau.”

Trang Minh Hỉ kinh hãi, nàng biết từ sau khi Tần Thiên để Phương Nghiên Hạnh quản lý hậu viện, nương liền không phục, nàng thường nói: “Ta thật muốn nhìn xem Phương thị này có năng lực quản gia được hay không! Phương thị nếu có gì sai lầm, tiện tỳ kia cũng không có ai để dựa vào, đến lúc đó địa vị quản gia còn không phải trở về tay ta!”

Nhất định là mẫu thân tìm cái cớ gì đó đổ cho Phương thị!

Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ cũng bất chấp thương tâm, vội vàng mang theo nha hoàn đi qua.

Trang Tín Trung sau khi thành thân, liền cùng với Phương Nghiên Hạnh ở lại Bạch Quả viện cách sân viện của Tam di thái thái không xa.

Từ đằng xa, Trang Minh Hỉ thấy không ít nha hoàn ma ma đang vây quanh bên ngoài Bạch Quả viện, đều vươn người cố nhìn ngó, chỉ trỏ, che miệng cười trộm. Thanh âm sắc nhọn của mẫu thân từ bên trong truyền đến: “Ta tốt xấu gì cũng là lương thiếp lão gia đem sính lễ cưới về, há có thể để ngươi hèn hạ như vậy! Ngươi là cố ý phải không?”

Tiếp theo đó là thanh âm mềm mại của Phương thị: “Ta sao lại cố ý, di nương người cũng tận mắt nhìn thấy, ở khố phòng quả thật không có a! Di nương có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, cần gì phải huyên náo khiến gia đình không yên, quấy rầy phu nhân tĩnh dưỡng, khiến hạ nhân trong phủ chế giễu?”

“Ngươi đương nhiên sợ ta nháo loạn, ngươi chính là không muốn để người ta biết ngươi làm việc không quang minh chính đại!”

Phương thị thanh âm trở nên kích động: “Di nương cũng không thể vô duyên vô cớ oan uổng người khác, ta đã thỉnh đương gia chủ mẫu về phủ, trước mặt đương gia, chúng ta nói cho rõ ràng!”

Mẫu thân ngay cả hừ vài tiếng: “Vậy không còn gì tốt hơn, ta thật muốn nhìn xem đương gia chủ mẫu xử sự rốt cuộc có bao nhiêu ‘Công đạo’!”

Nghe đến đó, Trang Minh Hỉ vốn định tiến vào, nhưng đã thấy Thu Lan, nha hoàn bên người của Tần Thiên từ bên kia đi tới, nàng hướng về Trang Minh Hỉ thi lễ, sau đó đối với các nha hoàn ma ma vây xem ở bên ngoài lạnh lùng nói: “Đều vây ở trong này làm cái gì, nên làm cái gì thì làm đi, có ai dám nói năng huyên thuyên, cứ tự mình đi lĩnh roi đi!”

Bọn hạ nhân vây quanh lúc này mới phẫn nộ bỏ đi, Thu Lan đi vào sân, đối với Nhị di thái thái vênh váo tự đắc cùng với Phương Nghiên Hạnh đang đỏ hốc mắt nói: “Đương gia chủ mẫu đã trở lại, đang ở đại sảnh chờ các ngươi!”

Nhị di thái thái cùng Phương Nghiên Hạnh một trước một sau đi ra, phía sau Phương Nghiên Hạnh, Tam di thái thái đi theo vẻ mặt lo lắng. Nhị di thái thái nhìn thấy Trang Minh Hỉ, hướng về nàng ra hiệu. Trang Minh Hỉ đi đến bên người nàng ta.

“Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?” Trang Minh Hỉ đè thấp thanh âm hỏi mẫu thân.
Giang ma ma đầu đầy mồ hôi, bà vụng trộm liếc mắt nhìn Nhị di thái thái một cái, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng ta trừng nhìn lại. Giang ma ma trong lòng rùng mình, cho dù khai ra Nhị di thái thái bản thân mình cũng không có kết quả tốt. Nhị di thái thái dù sao cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhiều nhất bất quá chỉ chịu chút xử phạt, nhưng việc mình trường kỳ đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng bị vạch trần, thật sự sẽ nhận được tha thứ? Nếu giao cho quan phủ, chỉ còn con đường chết!

Nghĩ vậy, Giang ma ma đành phải cắn răng nói: “Lão nô… Lão nô cũng không rõ ràng lắm!”

Tần Thiên biết, Giang ma ma cùng Nhị di thái thái trong lúc đó nhất định có động chân động tay, Giang ma ma không chịu nói, tất nhiên hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu dùng đến đại hình có lẽ có thể ép hỏi ra được một chút.

Nhưng nếu đem sự tình làm đến cùng như vậy, quản sự khố phòng vốn là chức vụ béo bở, ở vị trí này nhiều người cũng khó mà không làm chút việc kiếm lời, nói đến cùng, bà ta cũng chỉ là một nô tài, rất nhiều khi đều thân bất do kỷ. Bất quá loại nô tài này tất nhiên không thể lưu lại Trang phủ.

Nghĩ vậy, Tần Thiên quyết định, bởi vì Giang ma ma vu hãm chủ tử, dựa theo gia pháp đánh bà ta hai mươi đại bản, vốn phải đem bán đi, bất quá niệm tình cả nhà bà đều làm việc ở Trang phủ, chỉ trục xuất bà ta đến thôn trang làm lụng khổ cực.

Tiếp đó Tần Thiên lại hạ lệnh: “Từ hôm nay trở đi, mặc kệ các quản sự trên tay có sổ sách hay không, hết thảy đều phải dựa theo sổ sách của chủ tử làm việc. Ai còn dám lấy sổ sách trên tay mình ra gây chuyện sinh sự, sẽ bị trách phát giống như vậy!”

Người đứng dưới câm như hến, đương gia chủ mẫu vô thanh vô tức trong lúc đó liền nắm giữ mọi chuyện của Trang phủ, từ nay về sau ai còn dám có nửa điểm khôn khéo?

Nhị di thái thái cũng đã hiểu, qua chuyện này, hạ nhân trong phủ sẽ không bao giờ nghe mệnh lệnh của nàng ta nữa!

Hóa ra là như vậy…

Nhìn Tần Thiên mạnh mẽ vang dội xử lý Giang ma ma, uy thế này so với Đại phu nhân năm đó có khi còn cường thịnh hơn. Trang Minh Hỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Là quyền lợi! Mặc kệ là Đại phu nhân, hay là Tần Thiên, bởi vì các nàng trong tay nắm giữ quyền lợi, cho nên mặc kệ có xuất thân gì, đều có thể sống phong quang tự tại, nắm giữ hết thảy! Mà chính mình tuy rằng là chủ tử, nhưng vì trong tay không có quyền hành, cho nên hết thảy bị người khác quản chế!

Cũng đều là nữ nhân, các nàng có thể làm, tại sao mình lại không thể làm?

Đại phu nhân cùng Tần Thiên đều là con dâu của Trang phủ, nhưng các nàng đều có thể trở thành người cầm quyền của Trang phủ, trở thành đương gia. Vì sao nàng cũng là người của Trang phủ lại phải chịu uất ức tùy ý người khác bài bố như vậy?

Luận về tài trí, nàng không thua các nàng. Các nàng có thể làm đương gia, nàng cũng có thể! Chỉ cần nàng trở thành đương gia, gả cho ai thì có gì trọng yếu? Nàng muốn cái gì thì có cái đó, hưởng vinh hoa phú quý đến tột cùng, tôn quý phong lưu không kể hết! Nàng thích làm thế nào thì làm, ai có thể bài bố nàng?

Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên, hai mắt lấp lóe sáng lên.

Nàng chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không ngốc như vậy nữa, chuyên môn thay người khác suy nghĩ! Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ hoàn toàn vì mình mà mưu tính!

Mặc kệ là ai, Tần Thiên, Đại nương, mẫu thân, ca ca, ai dám ngăn cản trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua!

Bọn họ không đem nàng để ở trong lòng, nàng cũng sẽ không coi bọn họ là thân nhân