Thịnh Thế Trà Hương

Chương 156 : Giận dữ

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Sau đó, Tần Thiên cùng tỷ đệ Phương Nghiên Hạnh và Tam di thái thái quay lại Bạch Quả viện. Bốn người vừa ngồi xuống, Trang Tín Trung cũng đã trở về. Ngay tiếp đó lại truyền đến tiếng nha hoàn thông báo, tiểu thư Trang Minh Lan đến.



Tần Thiên nghe thấy ngoài cửa có một thanh âm không chút kiêng kị vang lên “Ta nói chờ ta thêu nốt khăn tay cho xong đã, người cần gì phải nóng vội như vậy chứ?” Ngữ khí rất oán trách, rõ ràng là nha hoàn bên người của Trang Minh Lan đang nói chuyện, nhưng Trang Minh Lan cũng không rên một tiếng.



Tần Thiên hơi nhíu mày, lại nhìn sắc mặt mấy người trong phòng, thế nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt, hiển nhiên đã thấy quen rồi nên cũng không trách cứ.



Chỉ chốc lát, màn trúc được xốc lên, Trang Minh Lan đi đến. Tần Thiên nhìn về phía nha hoàn bên người của nàng, nha hoàn này, chính là tiểu nữ nhi của quản sự ngoại viện, tên gọi là Bảo Châu. Trách không được dám kiêu ngạo như thế.



Bảo Châu vẻ mặt vốn đang oán giận tiến vào nhìn thấy có Tần Thiên ngồi đó, rất hoảng sợ, sau khi thi lễ, cúi đầu liễm mi thối lui ra một bên. Tần Thiên nhìn nàng ta một cái, cũng không nói gì.



Trong phòng, sau khi Trang Tín Trung hiểu biết sự tình từ đầu đến cuối quay ra an ủi Phương Nghiên Hạnh vài câu. Lại nói với Tần Thiên: “Hôm nay may mà có Đại thiếu phu nhân, nếu không, Nghiên Hạnh lần này sẽ khó thoát thân!”



Tần Thiên lắc đầu bảo: “Mọi người đều là người của Trang phủ, cần gì phải nói như vậy.”



Trang Tín Trung gật gật đầu.



Một bên Trang Minh Lan khiếp sợ vội hỏi Đại thiếu phu nhân lúc trước đã làm kiểm kê vì sao không nói cho tẩu tử biết?



Một câu này nhắc nhở Phương Nghiên Hạnh, nàng ta nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên. Nếu nàng còn giữ một sổ sách trong tay, vậy nàng ta lúc trước cũng không cần phải gấp gáp khẩn trương như vậy.



Thấy Phương Kiến Thụ và Tam di thái thái ở một bên cũng mặt lộ vẻ khó hiểu, Tần Thiên nhìn nhìn bốn phía, đánh mắt với Phương Nghiên Hạnh một cái, Phương Nghiên Hạnh hiểu ý, bảo nha hoàn trong phòng lui xuống.



Sau khi các nha hoàn đi ra, Tần Thiên bưng chung trà bên cạnh lên, nàng trước nhìn thoáng qua Trang Minh Lan. Trang Minh Lan và mẫu thân của nàng ta bình thường trời sinh tính tình khiếp nhược, ngày thường rất ít khi xuất môn. Tần Thiên cũng ít thấy nàng ta, lúc này nhìn kỹ nàng, thấy nàng làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, đúng là thập phần tú lệ, có điều ánh mắt co rúm, trong động tác giơ tay nhấc chân có loại hẹp hòi.



Chẳng qua, tâm tư vẫn khá tinh tế, chỉ ngồi một bên nghe sự tình được kể lại, nhưng lại lập tức bắt được trọng điểm.



Tần Thiên nhìn nàng cười cười, Trang Minh Lan mặt đỏ lên, e lệ cúi đầu.



“Ta nào có kiểm kê, lúc ấy ta vì chuyện của Trà Hành mà đầu óc choáng váng, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy? Ta hù dọa các nàng ta đó!” Tần Thiên thản nhiên cười nói.



Sự việc quá nhiều, sao có thể chu đáo, nếu nàng có thể làm gì đó, cũng sẽ hỗ trợ Phương Nghiên Hạnh hết mình!



“Hù dọa các nàng?” Phương Nghiên Hạnh mấy người đồng thời mở to hai mắt nhìn sợ hãi kêu lên.
Tần Thiên đánh mắt về phía Trang Minh Lan. Trang Minh Lan nhát gan, vừa rồi Tần Thiên thanh sắc câu lệ, khiến Trang Minh Lan coi nàng trở thành nhân vật đáng sợ như mãnh thú hồng thủy, đối với phân phó của nàng cũng không dám không theo.



Nàng nhìn bảo Châu, ngập ngừng mở miệng: “Vừa rồi… Vừa rồi… Ngươi đối với ta…” Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve.



Tần Thiên ám thở dài một hơi, quyết định giúp nàng một phen, nàng nhìn Bảo Châu quát chói tai: “Quỳ xuống!”



Lời này vừa nói ra, trước làm cho Trang Minh Lan bị dọa nhảy dựng, Phương Nghiên Hạnh ở bên cạnh lại nhịn không được cười. Tần Thiên cũng muốn cười, nhưng nhìn nàng kia hai mắt đẫm lệ lưng tròng, bộ dáng như động vật nhỏ bị chấn kinh, lại cảm thấy nàng rất đáng yêu.



Bảo Châu run rẩy quỳ xuống, nhưng nàng ta rốt cuộc cũng có thể diện nữ nhi của quản sự, lá gan cũng khá lớn, nàng ta nhìn về phía Trang Minh Lan: “Tiểu thư, Bảo Châu đã phạm vào lỗi gì?”



“Ngươi… Ngươi…” Trang Minh Lan hé ra mặt đỏ bừng. Ngày thường, mẫu thân luôn bảo với nàng, thân phận của nàng thấp kém, mọi việc đừng xuất đầu lộ diện, cho dù có bất công cũng nên chịu đựng nhẫn nại, như vậy mới có thể sống bình an qua ngày, khiến nàng hiện tại trở thành người cả ngày cũng không dám nói vài câu, nha hoàn bắt nạt nàng nàng cũng không dám lên tiếng, nay trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nói nên lời trừng phạt.



Nhưng bên cạnh Đại thiếu phu nhân tầm mắt âm u nhìn chằm chằm vào nàng, khiến tâm hốt hoảng, phát loạn, cơ hồ thở không nổi, trong sợ hãi nàng đành phải cứng rắn nói ra miệng: “Ngươi… Ngươi đối với ta bất kính… Phạt… Phạt vả miệng mười cái…” Thanh âm thấp nhỏ cơ hồ nghe không rõ.



Nhưng bên cạnh Tần Thiên lại nghe thấy, nàng nhìn về phía nha hoàn kia, trầm giọng nói: “Có nghe hay không, Ngũ tiểu thư nói Bảo Châu đối với nàng bất kính, phạt vả miệng mười cái, còn không mau làm!”



Bảo châu sợ ngây người, phụ mẫu nàng sở dĩ đem nàng đưa đến nơi này, chính là vì thấy Ngũ tiểu thư yếu đuối, làm việc dưới trướng nàng sẽ yên ổn, chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ bị đánh mắng.



“Tiểu thư, Tiểu thư…” Bảo châu sợ tới mức khóc òa, nhưng lập tức bị ma ma tiến vào kéo ra ngoài sân, chỉ nghe thanh âm mấy tiếng tát tai, Bảo Châu kêu khóc rối rít.



Trang Minh Lan ôm ngực, nghe thấy tiếng khóc bên ngoài của Bảo Châu, hai mắt mở thật to, nhớ tới ngày thường luôn bị nàng ta bắt nạt, trong lòng cũng có chút thống khoái.



“Thế nào? Nay ngươi xử phạt nha hoàn, cũng không có phát sinh chuyện gì đáng sợ chứ!” Bên tai truyền đến thanh âm ôn hòa của Đại thiếu phu nhân. Trang Minh Lan quay đầu lại, đã thấy Tần Thiên đang nhìn mình cười, tươi cười kia ấm áp dào dạt, bỗng nhiên, Trang Minh Lan không còn thấy nàng đáng sợ nữa …



Trang Minh Lan mặt đỏ lên, cúi đầu xuống.



“Về sau cứ làm như vậy, ai còn dám đối với ngươi bất kính, ngươi cứ dùng thân phận chủ tử xử phạt bọn họ! Dù sao cũng đã có tẩu tử làm chủ cho ngươi!” Tần Thiên lại nói.



Trang Minh Lan vẫn đang cúi đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm giác hoà thuận vui vẻ.



Đây là lần đầu tiên có người làm chỗ dựa cho nàng …