Thịnh Thế Trà Hương
Chương 165 : Liên tiêu đái đả (hạ)
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Ngay lúc ngũ đại lão bản khiếp sợ đối với nội dung trong lời nói của Tần Thiên, Tạ Đình Quân lại kinh dị đối với phương thức xử lý của Tần Thiên, cùng với thái độ vẫn bình bình tĩnh tĩnh.
Ngũ đại Trà Hành đã đại bại trước Thịnh Thế trong đặt hàng trà xuân năm nay, lần này liên minh không phải không mang theo cảm xúc trả thù, muốn giành lấy địa vị Trà Hành lớn nhất ở phía nam của Thịnh Thế. Bọn họ đối với Thịnh Thế thật sự có ý đối địch. Tần Thiên chỉ cần nói sai một câu, năm người này tuyệt sẽ không khách khí! Việc bữa tiệc sẽ xảy ra tranh chấp không phải không có khả năng!
Hắn đêm nay đến mục đích trừ bỏ tò mò với phương pháp ứng đối của Tần Thiên, cũng ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt.
Nhưng không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu, nha đầu trước mắt này cơ hồ vẫn là người chủ đạo không khí bữa tiệc, cũng chủ đạo cảm xúc của ngũ đại lão bản. Nàng ngôn ngữ khéo léo, chuyện trò vui vẻ, làm cho năm người rục rịch vẫn không thể tìm ra đường đột phá. Tối diệu là, nàng có thể gọi ra con bài chưa lật của đối phương làm cho đối thủ trận cước đại loạn, do đó chiếm được tiên cơ. Thương gia vốn phải có bản sự này, những người này bình thường đều có nhiều năm kinh nghiệm trong thương trường, nhưng nha đầu trước mắt này bất quá chỉ hơn mười mấy tuổi, trọng yếu nhất, nàng chỉ là một nữ nhân!
Nữ nhân trí tuệ cũng chỉ có thể ở nhà tranh thủ tình cảm của bên nhà chồng mà có cuộc sống tốt đẹp, thương trường hẳn phải là chiến trường của nam nhân! Trang Đại phu nhân đã là dị nhân trông số nữ nhân, mà người trước mắt này càng khiến người khác ngạc nhiên!
Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên, hai mắt càng ngày càng sáng. Vẻ mặt như thế bị Trang Tín Ngạn ngồi ở đối diện xem ở trong mắt, hắn mím môi, trong lòng có loại lửa giận, hận không thể dùng thứ gì đó đưa ánh mắt hắn cách ly, nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt trầm tĩnh, là một nữ tử đáng yêu xinh đẹp, lại có sự bình tĩnh cơ trí của thương gia, hai loại tính chất mâu thuẫn đặc biệt ở trên người nàng kết hợp hoàn mỹ, đó là một loại tao nhã đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, nữ tử như vậy, đứng ở địa vị như vậy, căn bản không thể che giấu quang mang của nàng, cũng vô pháp cách trở ánh mắt của người khác. Không phải Tạ Đình Quân, cũng sẽ là người khác.
Là vì hắn, mới có thể khiến nàng xuất đầu lộ diện, là vì hắn, mới để cho những người như Tạ Đình Quân có cơ hội…
Hắn cúi đầu xuống, hai tay không nhịn được nắm chặt.
Bên này, ngũ đại lão bản đã hoàn toàn bị lời nói của Tần Thiên hấp dẫn, biết rõ đối phương cố ý bện võng, cũng không thể không nhảy vào. Bọn họ nhìn về phía Tần Thiên, thân mình hướng về phía trước, ánh mắt không ngừng lóe ra, trong đó, Âu Dương lão bản hỏi: “Không biết Tần đương gia lời này có ý gì?”
Nghe được lời ấy, Âu Dương lão bản đầu tiên quay đầu lại, có vẻ giận: “Không biết Tần đương gia còn muốn nói gì?”
Bọn họ đã cam bái hạ phong, chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục chế nhạo bọn họ bất thành?
Tạ Đình Quân cùng những người còn lại cũng nhìn Tần Thiên. Chỉ có Trang Tín Ngạn biết rõ tính Tần Thiên vẫn đang im lặng ngồi ở chỗ kia. Hắn nhìn Tần Thiên mỉm cười, kế tiếp, bọn họ lại vì nàng mà giật mình …
Làm sao có thể có một nữ tử như vậy? Có được trí tuệ, có được dũng khí, đồng thời, còn có được một lòng bao dung quảng đại.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Bên này, Tần Thiên đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Sinh ý của thiên hạ, chỉ một mình Thịnh Thế sao có thể thực hiện? Kế tiếp, không bằng chúng ta tham thảo một chút, nên làm cách nào đem sinh ý lá trà của Dương Thành phát triển lớn hơn nữa?”
Năm người giật mình, Âu Dương lão bản trước hết phản ứng lại, hắn kinh ngạc nhìn Tần Thiên: “Không biết Tần đương gia là có ý tứ gì?”
“So với tranh đấu không ngớt, không bằng cùng nhau phát triển!” Tần Thiên mỉm cười, một khắc kia toát ra quang hoa khiến mỗi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, “Thịnh Thế chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm sinh ý, độc chiếm sinh ý kỳ thật cũng không dễ dàng. Chúng ta không bằng tham thảo một chút, nên dùng phương pháp nào hấp dẫn càng nhiều khách thương đến Dương Thành càng tốt, mang đến càng nhiều cơ hội mua bán, so với việc chúng ta đấu sống đấu chết, lưỡng bại câu thương cuối cùng lại tiện nghi cho các nơi khác chẳng tốt hơn sao?”
Năm người đều hai mắt sáng ngời, tinh thần đại chấn!
Lúc trước, Tần Thiên cùng Đại phu nhân khi nói đến việc này, đã nói như vậy: “Nếu các Trà Hành còn lại ở Dương Thành dần dần suy bại, chỉ còn lại có Thịnh Thế chúng ta một người độc đại, nhìn có vẻ như chúng ta chiếm được tiện nghi. Nhưng các khách thương cơ hội lựa chọn bị ít đi, bọn họ có lẽ sẽ đến những nơi khác để có nhiều lựa chọn mua bán hơn. Không có cạnh tranh, cũng sẽ không có sức sống. Khi các Trà Hành ở Dương Thành thời điểm trăm hoa đua nở, là lúc Dương Thành chúng ta trở thành khu vực kinh doanh trà lớn nhất cả nước, cũng là thời điểm mà chính Thịnh Thế của chúng ta sẽ xưng bá cả nước!”