Thịnh Thế Trà Hương
Chương 185 : Ta chỉ muốn nàng
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Bầu trời đại mạc vô che vô dấu, vô biên vô hạn, những chấm nhỏ vụn vặt giống như kim cương được khảm trên tấm màn cao rộng xa xưa, tỏa ra ánh sáng thản nhiên, xinh đẹp thần bí khó lường.
Dưới màn đêm, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên mặt đối mặt ngồi trên lưng ngựa, tùy ý để con ngựa chậm rãi chạy trên thảo nguyên mênh mông.
Bởi vì Trang Tín Ngạn không thể nghe thấy, vì vậy hai người ngồi mặt đối mặt cưỡi chung một con ngựa để tiện trao đổi, có điều cưỡi ngựa xóc nảy, Tần Thiên không quen luôn ngồi không yên, sau lại đơn giản dựa sát tiến vào ôm ấp rộng lớn của Trang Tín Ngạn, hai tay vòng ôm tấm lưng rắn chắc của hắn, thư thư phục phục tựa vào trên người hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.
Hành động thân mật như vậy khiến Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên vô tận nhu tình.
Một trận gió lạnh thổi qua, thiên hạ trong lòng nhẹ nhàng mà run rẩy, hắn vội vàng đem áo choàng kéo lại, hơi hơi cúi hạ thắt lưng, tay nắm lấy dây cương cũng thu lại gần nhau, cứ như vậy đem nàng hoàn toàn ủ trong lòng hắn, vì nàng tạo ra một không gian nhỏ bé ấm áp.
Cảm giác được săn sóc của hắn, Tần Thiên chỉ cảm thấy ấm áp, nàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm hắn, cảm giác ngưa ngứa trên môi truyền đến tận đáy lòng, làm cho toàn thân nàng đều mềm yếu.
“Tín Ngạn, chờ sự tình ngày mai chấm dứt, chúng ta sẽ trở về ngay.” Tần Thiên nói.
Trang Tín Ngạn buộc chặt ôm ấp, như đang ôm nàng, hắn cúi đầu xuống, ở trên môi nàng hôn một cái, hơi hơi cười, lại gật gật đầu.
“Tín Ngạn, cùng ta nói chuyện đi, đã lâu cũng chưa được nghe thanh âm của chàng.” Tần Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm nhũn nói.
Không biết vì sao, thời điểm một mình ở cùng hắn, toàn thân dường như trở nên mềm nhũn, tâm mềm như một nhúm bông, theo ánh mắt của hắn, mỉm cười của hắn, hành vi động tác của hắn, ý tứ biến hóa đa dạng, không thể không làm cho nàng kinh hãi, nhưng cứ như vậy cũng rất ngọt ngào làm cho nàng tim đập nhanh.
“Trở về… Đứa nhỏ…” Thanh âm khàn khàn của Trang Tín Ngạn vang lên tại thảo nguyên yên tĩnh, phát âm không đúng tiêu chuẩn giống như một chú ngữ thần bí từ xa xưa, nghe vào trong tai có một loại ý tứ hàm xúc đặc biệt.
“Đứa nhỏ? Cái gì đứa nhỏ?”
“Chúng ta… Đứa nhỏ…” Hắn nói mỗi một chữ, đều phải trước hết nghĩ một lúc, như phải phí rất nhiều khí lực, nhưng nói ra cũng khá rõ ràng.
Tạ Uyển Quân xoay người, trong đầu hiện ra gương mặt tuấn mỹ ôn nhu như trích tiên kia của Trang Tín Ngạn, chậm rãi, gương mặt hắn tiêu tán như đám mây, gương mặt âm lãnh dâm tà kia của Ti Mã Xương dần trở nên rõ ràng.
Nước mắt lập tức trào ra, Tạ Uyển Quân dùng chăn che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.
Ngày hôm sau là một ngày nắng. Màu vàng ánh mắt trải dài trên thảo nguyên, chiếu rọi khiến mọi thứ ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Sáng sớm, các Khương nhân đều mặc đồ mới, tụ tập tại tòa kiến trúc kiến trúc màu đỏ kia trước Đan Chu thần miếu.
Những người đến từ nơi khác tụ tập ở bên ngoài, cũng quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thành kính nghiêm túc. Tại đây trên thảo nguyên, nếu biểu hiện ra bất kính đối với tôn giáo bọn họ, có khả năng chết thế nào cũng không hay biết.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đứng ở bên ngoài, nhìn đám người đông đúc phía trước, liếc mắt một cái nhìn lại thế nhưng nhìn không tới giới hạn, cũng không biết có bao nhiêu người.
Nhưng mặc dù có nhiều người như vậy, lại như kỳ tích lặng ngắt như tờ, toàn cảnh một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy cách đó không xa đàn ngựa đang chạy bộ, cùng với trên bầu trời, tiếng chim diều kêu vang.
Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống, phần phật một mảnh. Bên này mấy người Tần Thiên đã được Tạ Đình Quân ý bảo quỳ xuống. Tần Thiên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, lại thấy phía trước Đan Chu thần miếu, một gã Lạt Ma phục nhân thân mặc màu đỏ chậm rãi đi tới đàn tế, bởi vì khoảng cách quá xa, nhìn không ra hắn có bộ dạng như thế nào. Bất quá nhìn mọi người đối với hắn tôn kính, cũng không khó đoán được thân phận của hắn. Hẳn đó là người được mọi người coi như thần minh trên hạ giới —— Cáp Y Lạt Ma.
Cáp Y Lạt Ma đi lên đài, được hai người giúp đỡ, dâng hương đốt đèn, niệm kinh tụng phật, hướng lên trời cao cầu nguyện, trong miệng niệm ra liên tiếp mấy lời không thể nghe hiểu, vận luật thong thả kỳ lạ, giống như chú ngữ, chung quanh Khương nhân bái rồi lại bái, cũng lẩm bẩm theo. Mấy vạn người đồng thời phát ra tiếng, thanh âm giống như sấm rền rổn rảng, thanh thế kinh người.
Hiến tế lễ như vậy giằng co mất một canh giờ. Sau khi kết thúc, Cáp Y Lạt Ma rời đi, người còn lại cũng đều tản ra, Tần Thiên chú ý tới đám binh lính Khương nhân vây quanh một đám người quần áo hoa lệ đi về phía lều trại lớn màu đỏ không cắm cờ xí lúc trước nàng vừa thấy qua kia.
Tần Thiên biết, thịnh yến của các thủ lĩnh hẳn đã bắt đầu.
Cũng là thời điểm nàng dâng lên lễ vật.