Thịnh Thế Trà Hương
Chương 186 : Đại lễ (thượng)
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Lều trại của các thủ lĩnh đoàn tụ ở giữa, kính rượu nhau, bắt chuyện, trêu đùa, rất náo nhiệt.
Trừ bỏ các thủ lĩnh, còn có một vài kì chủ cùng các vương công quý tộc, mặt khác cũng có một số ít các thương gia có thể diện bồi ở bên cạnh, Ti Mã Thuận đó là một trong số đó.
Hôm qua, hắn đã đem hai mươi kỹ nữ cùng với một ít vàng bạc tài bảo đưa vào lều của các thủ lĩnh, cùng với một vài quý tộc có thực quyền trong tay, nên mới nhận được lời mời hôm nay. Lúc trước, có người lặng lẽ nói với hắn, lần sinh ý này có thể nói đã nắm chắc.
Ti Mã Thuận trong lòng đắc ý, hắn đã phái người tìm hiểu, Tạ gia cũng không vì Thịnh Thế tích cực thiết lập quan hệ, xem ra, Tạ gia đối với đề nghị của hắn đã có điểm động tâm.
Hừ, hắn làm sao lại không biết Tạ gia đang có chủ ý gì, thấy nhi tử của hắn tương lai sẽ trở thành gia chủ, ai có lợi lộc hơn còn chưa biết!
Hắn một hơi đem bát rượu trước mắt uống cạn, một loại khí cay nóng xộc thẳng lên óc, hắn cố nén trụ sự khó chịu trong lòng, vẻ mặt tươi cười tiếp tục nịnh hót các Khương nhân quý tộc ngồi bên cạnh hắn.
Thời điểm không khí yến hội đang nóng nhất, bỗng nhiên bên ngoài có người bên ngoài lớn tiếng thông báo: “Thịnh Thế Trà Hành có đại lễ độc nhất vô nhị dâng hiến lên các vị thủ lĩnh cùng với các Khương nhân bằng hữu, thỉnh cầu được vào diện kiến!”
Trong lều trại mặc dù thanh âm huyên náo xôn xao, tiếng thông báo bên ngoài lại rõ ràng truyền đến.
Ti Mã Thuận biến sắc, đây là có chuyện gì?
Các quý tộc đang ngồi hai mặt nhìn nhau, trong đó có không ít người đã được Tạ gia gởi thư, sớm đối với đại lễ “Độc nhất vô nhị” này vô cùng tò mò, nghe thấy thông báo, mỗi người đều nhìn về phía ba vị thủ lĩnh ngồi ở chủ tọa, ba vị thủ lĩnh này là ba bộ lạc có thế lực lớn nhất ở Mạc Bắc, những bộ lạc nhỏ khác thế lực bình thường đều phải nhìn sắc mặt của bọn họ.
Ba vị thủ lĩnh cũng biết việc này, lúc này trong lòng trừ bỏ tò mò, còn có một phần kinh ngạc: Trà thương từ nơi khác tới này thật sự to gan, dám trực tiếp tìm tới đây!
Phiên dịch đem lời Tần Thiên nói lại với các Khương nhân.
Hôm nay vốn là sự kiện Phật giáo, ba vị thủ lĩnh thấy nàng luôn miệng nói duyên phận mà trời ban thưởng, cảm thấy không dám xúc phạm thần linh, lại thấy Tần Thiên sau khi tiến vào, hành vi cử chỉ thong dong lanh lẹ, không hề giống các thương nhân trung thổ duy lợi sắc mặt chán ghét khác.
Thủ lĩnh Ô Đạt nhìn nàng, khuôn mặt già nua, ánh mắt lợi hại, hắn gật gật đầu, nói: “Được, ta sẽ để ngươi nói mấy câu.”
Sau khi được cho phép, Tần Thiên lại lấy lễ lạt của Khương nhân hướng về phía bọn họ tỏ vẻ cảm tạ. Các lễ tiết này đều là trong mấy ngày qua nàng cố ý học hỏi, nhập gia tùy tục, muốn cùng đối phương bàn việc buôn bán, đầu tiên phải tôn trọng bọn họ.
Thấy nàng có lễ như thế, ác cảm trong lòng các vị thủ lĩnh có giảm đi một chút.
Tần Thiên xoay người nhìn về phía Seoul tra, mặt mang mỉm cười nho nhã lễ độ hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này, những lời vừa rồi ngài là nghe thấy? Hay là ngài tự mình trải qua?”
Khương nhân trời sanh tính tình hào sảng, không giỏi giả bộ, Seoul tra có hành động này chỉ vì nhận lễ vật của Ti Mã Thuận, nghe câu hỏi của Tần Thiên, lập tức ăn ngay nói thật: “Ta chỉ nghe thấy!”
Ti Mã Thuận nhíu mày, vốn tưởng rằng ba vị thủ lĩnh bởi vậy đối với Thịnh Thế sinh ra chán ghét tới tận đáy lòng, sẽ đuổi bọn họ đi, không nghĩ tới, Tần Thiên thế nhưng không sợ uy thế của Khương nhân, có thể được lưu lại. Lúc này, hành vi của Tần Thiên đã khiến hắn cảnh giác, mà “Đại lễ” của nàng càng làm cho hắn cảm thấy bị uy hiếp. Hắn nâng mắt lên nhìn Tạ Văn Tuyển một cái, đối phương cũng hướng hắn nhìn qua, nhíu mày lắc đầu, như là đối với tình hình này cũng bất lực.
Lập tức, Ti Mã Thuận không chấp nhận để Tần Thiên mở miệng, dùng thổ ngữ nói: “Tần đương gia, ngươi đây là đang nghi ngờ kỳ chủ Seoul tra, ngươi cho rằng hắn đang nói dối vu khống các ngươi?”
Seoul tra giận dữ, mặt đỏ lên, hung tợn nhìn về phía Tần Thiên!