Thịnh Thế Trà Hương

Chương 187 : Đại lễ (trung)

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Khương nhân kiệt ngạo bất tuân, tính cách hào sảng dễ nổi nóng, thường thường chỉ cần một lời không hợp liền giương đao múa tên. Bình dân còn như thế, huống chi thân quý tộc như Seoul tra? Hơn nữa hắn đã nhận lễ vật của Ti Mã Thuận, có tâm muốn gây náo loạn việc này, vì thế, hắn tay trái nắm lại, dùng sức đập xuống bàn, cả giận nói: “Ngươi chỉ là một thương nhân trung thổ nho nhỏ, dám nhục nhã ta, người đâu, lôi bọn họ xuống trọng đánh hai mươi côn!”



Lúc trước, Khương nhân bởi vì vô lực đối kháng với kẻ thù bên ngoài mà đành phải hướng trung nguyên tâm phục khẩu phục, chuyện này đối với Khương nhân vốn kiệt ngạo mà nói rất không có mặt mũi, theo bản năng càng không thể chấp nhận bị người trung thổ khinh thị. Hơn nữa bọn họ vốn không quan tâm đến sự sống chết của mấy thương nhân này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có người lên tiếng ngăn cản, thậm chí mọi người đều có tâm tính chờ xem náo nhiệt.



Bởi vì ngôn ngữ không thông, Tần Thiên tuy rằng cảm giác được không khí đột nhiên biến chuyển. Nhất thời lại không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc Tần Thiên theo lời của phiên dịch Khương nhân vẻ mặt kích động nói lại hiểu được chuyện gì xảy ra, các thị vệ Khương nhân đã tiến vào đi đến trước mặt bọn họ định lôi xuống. Trang Tín Ngạn lắc mình một cái, đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau.



Đám người Tạ Đình Quân đi theo nhất tề biến sắc, lúc Tạ Văn Tuyển muốn lên tiếng cầu tình, Tần Thiên lại giành trước nói: “Kỳ chủ đại nhân, ta chỉ đang luận sự, tại sao lại nói là ta nhục nhã?”



“Ngươi đề ra nghi vấn như thế, chẳng phải là hoài nghi tính chân thật trong lời nói của kỳ chủ Seoul tra sao? Chẳng lẽ kỳ chủ tôn quý của chúng ta lại nói dối sao? Ngươi không phải nhục nhã thì là gì?” Ti Mã Thuận tiếp tục ở một bên châm ngòi thổi gió.



Ti Mã Thuận và Tần Thiên hai người, một người nói thổ ngữ, một người nói quốc ngữ trung thổ, đối với Khương nhân mà nói, tất nhiên sẽ dễ dàng chấp nhận lời nói của Ti Mã Thuận hơn, mà người phiên dịch bởi vì quá mức khẩn trương, nói chuyện lắp bắp, đánh mất khí thế, càng làm cho lòng người sinh chán ghét.



Vẻ mặt các quý tộc xung quanh càng ngày càng không kiên nhẫn, ba vị thủ lĩnh cũng nhíu mày.



Đối với việc Ti Mã Thuận châm ngòi ly gián Tần Thiên rất phẫn nộ, nàng thực sự có xúc động muốn chỉ thẳng vào mũi hắn mắng to. Nhưng chỉ chốc lát, nàng đã áp chế được tức giận của bản thân.



Bởi vì nàng biết, trường hợp càng khẩn trương kịch liệt càng cần thong dong đối mặt, lạnh nhạt đối thoại, càng giương cung bạt kiếm, càng kích động phẫn nộ, sẽ dễ dàng khiến sự việc trở nên khó cứu vãn.




Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, Phạm Thiên cùng Hải Phú tay cầm bao tiến lên, sau đó phân ra hai bên, bao cầm trong tay theo thứ tự phân phát cho các quý tộc đang ngồi. Ba vị thủ lĩnh thì do Tần Thiên tự mình dâng lên.



Tạ Văn Tuyển rốt cuộc nhịn không được tò mò trong lòng, lặng yên di động cước bộ, nhìn về phía trên bàn của quý tộc bên cạnh.



Chỉ thấy là mấy khối màu rám nắng gì đó, mặt trên có rẩy bột phấn, lại cẩn thận nhìn rõ ràng hơn, Tạ Văn Tuyển không khỏi mở to hai mắt, thất thanh kêu lên: “Thịt bò khô?!”



Trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.



Đại lễ “Độc nhất vô nhị” lại là thịt bò khô sao? Dâng thịt bò khô lên cho Khương nhân luôn tự tay làm? Còn nói là đại lễ độc nhất vô nhị?



Tạ Văn Tuyển lúc này không biết nên cười, hay là nên tức giận, hắn bỗng nhiên có cảm giác như bị trêu đùa.



Đồng thời các quý tộc đang ngồi cũng có loại cảm giác này. Trong đó, Seoul tra cơ hồ là vỗ bàn quát: “Đây là đại lễ độc nhất vô nhị của ngươi sao? Ngươi đang trêu đùa chúng ta hay sao?”



Các quý tộc còn lại cũng trợn mắt, ngay cả thủ lĩnh Ô Đạt lúc trước đối với Tần Thiên sinh ra một chút hảo cảm cũng giận tái mặt, hắn nhìn về phía Tần Thiên, giọng điệu vô cùng không tốt: “Nữ nhân, ngươi đây là có ý tứ gì?”